Chương 7: Mộ Nguyên

Bắc Linh thành là một tòa thành được tạo nên vì Bắc Linh viện, tòa thành này cũng giữ lập trường trung lập như Bắc Linh viện, mà người điều khiển nó hiển nhiên là Bắc Linh viện.

Do những tranh chấp ở Bắc Linh cảnh không lan đến nơi này, nên Bắc Linh thành khá phồn hoa, trừ một vài thành chính của các vực lớn ra thì đây được xem là nơi mà mọi người trong Bắc Linh cảnh mong đợi nhất.

Bắc Linh thành được tạo nên vì Bắc Linh viện nên nơi này được xem là thế giới của các học viên của Bắc Linh viện. Ỏ trong tòa thành này, không có ai dám đi trêu chọc học viên của Bắc Linh viện cả.

Không đề cập đến địa vị của Bắc Linh viện, chỉ riêng những học viên tu luyện ở đây, phần lớn đều có chút chỗ dựa, trong đó lại không thiếu những con cái của các vực chủ, nếu đắc tội với những thiếu niên này thì sợ rằng cái giá phải trả không phải là nhỏ.

Lúc Mục Trần bước ra từ trong truyền tống linh trận thì lập tức thấy quang cảnh phồn hoa chốn thành thị. Hắn khẽ xoa đầu vì lúc truyền tống gây ra một chút chóng mặt, sau đó hắn quay lại nhìn thoáng qua truyền tống trận ở sau lưng.

Loại truyền tống linh trận này bố trí hết sức phiền phức. Cả Bắc Linh cảnh cũng chỉ có một số ít các thành phố lớn mới có thực lực bố trí nó, mà năng lực của Bắc Linh viện hiển nhiên cũng nằm trong số này.

Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Mục Trần bước ra khỏi truyền tống linh trận, sau đó xuyên qua con phố náo nhiệt như ngựa quen đường cũ, đi thẳng đến Bắc Linh viện trong thành.

Ở hai bên đường có không ít cửa hàng, trong đó có vô số các loại linh quyết đang được rao bán, liên tục có tiếng hô to mời chào khách truyền ra.

Tuy vậy Mục Trần cũng không hề dừng bước bởi dù sao phụ thân hắn là một trong chín vực chủ của Bắc Linh cảnh, những linh quyết mà ông cất giữ đâu phải thứ bình thường nên hắn không quan tâm đến linh quyết ở đây.

Đi xuyên qua mấy con phố, cuối cùng cũng thấp thoáng thấy được Bắc Linh viện hùng vĩ, đường phố cũng có rất đông học viên qua lại, những thiếu niên thiếu nữ tụm ba tụm năm trên đường, thi thoảng lại nghe thấy tiếng cười duyên, không khí nhộn nhịp tràn đầy sức sống tuổi trẻ.

Xung quanh, thi thoảng lại có người nhìn Mục Trần, một số thiếu nữ xinh đẹp tò mò, ngượng ngùng liếc mắt nhìn hắn, hiển nhiên vì hắn cũng khá nổi tiếng trong Bắc Linh viện.

Không nói tới những chuyện khác, chỉ riêng việc hắn từng đạt được tư cách tham gia Linh lộ thôi cũng đủ khiến mọi người rung động rồi, dù sao thì cả Bắc Linh cảnh này cũng chỉ có một suất thôi.

Tuy rằng bọn họ đều không biết tại sao Mục Trần chỉ vẻn vẹn ở trong Linh lộ một năm liền bị đuổi ra, nhưng dù sao đi nữa thì người có thể đạt được tư cách tham gia Linh lộ chẳng lẽ lại là kẻ bình thường ư?

Mục Trần chẳng để tâm đến những ánh nhìn tò mò kia mà chỉ thản nhiên nhìn họ rồi nở nụ cười. Thiếu niên bộ dáng thanh tú, nụ cười điềm đạm tươi sáng, đôi mắt màu đen như bầu trời đêm thăm thẳm, tuy bằng tuổi những học viên khác nhưng dường như hắn có thêm một loại cảm giác đặc biệt mà những thiếu niên non nớt khác không có.

Chính cái cảm giác đó và khuôn mặt ưa nhìn kia của hắn khiến hai má của những thiếu nữ len lén nhìn hắn hơi ửng hồng.

Trên đường phố phía trước bỗng nhiên xuất hiện chút rối loạn, đông đảo học viên vội vã tản ra, sau đó liền thấy mấy người mặt mũi lấm lem chạy ra, ánh mắt bọn họ hơi lo lắng nhìn quanh, một lát sau, trong mắt bổng nhiên hiện lên ngạc nhiên mừng rỡ.

Mục ca! Mấy tiếng gọi ngạc nhiên mừng rỡ từ trong miệng bọn họ truyền tới.

"La Đông, các ngươi đang làm gì vậy?" Mục Trần nhìn thấy mấy người quen thuộc này thì hơi sững sờ, bọn họ ở cùng một lớp với hắn, ngày bình thường quan hệ cũng khá tốt.

"Mục ca mau đi giúp Tô Lăng, hắn đang bị Mộ Nguyên đánh." Thiếu niên tên La Đông vội vàng nói.

Mộ Nguyên?

Những học viên xung quanh nghe thấy cái tên này đều giật mình, Mộ Nguyên xếp thứ hai địa giới Bắc Linh viện? Sao đám Tô Lăng lại trêu tới tên gia hỏa chỉ kém hơn Liễu Dương một chút này nhỉ?

Xảy ra chuyện gì?

Mục Trần cau mày, Tô Lăng xem như là bạn bè tốt nhất của hắn tại Bắc Linh viện.

"Chẳng là tên Mộ Nguyên nói xằng rằng ngày mai Mục ca sẽ thua thảm hại, Tô Lăng nghe thế liền cải gã hai câu, cuối cùng hắn bị Mộ Nguyên đánh, bọn người Tây viện thật quá hung hăng đi…" La Đông oán hận nói.

Mục Trần khẽ mấp máy môi, điều này khiến La Đông ở bên cạnh hốt hoảng, vì gã hiểu rõ Mục Trần nên tự nhiên biết khi hắn như thế tức là bản thân đang tức giận.

Dẫn ta đi.

Mục Trần nói.

Hả? La Đông và những người khác sửng sốt, chợt nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!