Chương 6: Biên độ dao động linh lực

Trong đình viện, Mục Trần đứng thẳng người, lòng bàn tay hơi khum lại, một sợi linh lực màu đen nhanh chóng ngưng tụ lại trong lòng bàn tay, mơ hồ phát ra một loại chấn động mạnh mẽ sắc bén.

Mục Trần cảm ứng được những biến hóa rất nhỏ của sợi linh lực trong lòng bàn tay mình. Một lát sau, hắn lập tức ngưng mắt nhìn sợi linh lực màu đen ngoan ngoãn nằm trong lòng bàn tay mình đột nhiên chấn động dữ dội.

Tình trạng này giống như khi một giọt nước nhỏ vào trong chảo dầu sôi vậy.

Mà ở trong loại chấn động này, sợi linh lực kia đang chấn động ngày càng tăng.

Bàn tay Mục Trần khẽ run rẩy. Hắn có thể cảm nhận được biên độ dao động của sợi linh lực này đang tăng lên nhanh chóng…

Một tầng… Ba tầng… Năm tầng… Tám tầng…

Khi biên độ dao động của sợi linh lực kia đạt tới lớp thứ chín thì lòng bàn tay Mục Trần càng run rẩy dữ dội hơn.

Hình như sợi linh lực kia bắt đầu có dấu hiệu thoát khỏi khống chế của hắn.

"Mới chín lần, vậy cũng không đủ."

Mục Trần khẽ chau mày, lòng bàn tay hơi khum bỗng nhiên nắm chặt, thấp thoáng trong đó hình như có một âm thanh vang lên, sợi linh lực kia lại tăng vọt một lần nữa như con ngựa hoang.

Mười ba lần.

Linh lực màu đen che phủ bàn tay Mục Trần, ánh mắt hắn lúc này trở nên nghiêm túc. Trong phút chốc, bàn tay hắn run lên mãnh liệt, hai ngón tay chắp lại rồi đâm nhanh như chớp tới cột đá ở trước mặt.

Tiếng xé gió rít lên.

Linh quyết tấn công Phàm cấp trung phẩm, Toái Cốt Chỉ!

Bụp!

Hai ngón tay Mục Trần đâm rất sâu vào trong cột đá khiến chỗ đó xuất hiện những đường rạn nứt, lan ra chung quanh.

Mục Trần nhìn chằm chằm những đường rạn nứt kia, chậm rãi rút ngón tay về, thì thào tự nhủ: Mười ba lần.

Hắn khẽ gật đầu.

Hôm nay hắn mới chỉ tu luyện Đại Phù Đồ Quyết ở cấp độ nhập môn thôi, thế nhưng linh lực lại có thể tăng lên tới mười ba lần, điều này đủ để chứng minh sự lợi hại của linh quyết này.

Vả lại, Mục Trần có thể cảm giác được, đợi khi bản thân thuần thục Đại Phù Đồ Quyết này hơn nữa thì tốc độ tăng trưởng linh lực cũng có thể tăng theo.

"Đại Phù Đồ Quyết này thấp nhất cũng phải là linh quyết Linh cấp thượng phẩm đi."

Mục Trần nhếch miệng cười, vật mà mẹ để lại quả thực không phải thứ bình thường. Linh quyết Linh cấp thượng phẩm, sợ rằng cả Bắc Linh cảnh này cũng chẳng có mấy. Chỉ có điều, tu luyện linh quyết này hơi khó khăn.

Mặc dù Mục Trần hết sức tự tin vào thiên phú của bản thân nhưng quả thực, hắn tu luyện Đại Phù Đồ Quyết cũng khá là khó khăn.

"Dù sao mình cũng không thiếu thời gian."

Mục Trần lẩm bẩm, sau đó phủi tay quay người trở về phòng. Xem ra mấy ngày nay, mọi tâm tư của hắn đều tập trung vào việc tu luyện Đại Phù Đồ Quyết này.

Ở cách đình viện không xa, Mục Phong đều những chuyện xảy ra ở đó, ông cũng không nhịn được bật cười thỏa mãn:

"Thiên phú tu luyện của Tiểu Mục quả nhiên hơn người. Năm xưa mình phải mất tới năm ngày mới luyện ra được sợi linh lực đầu tiên, hơn nữa cũng chỉ tăng lên bảy lần linh lực thôi."

"Thật không ngờ, mới có nửa ngày mà nó đã tu luyện ra linh lực, hơn nữa lại đạt tới mức đáng sợ như thế, thật sự khiến ta mất mật quá đi" Tuy nói thế nhưng trong mắt Mục Phong lại không dấu nổi sự tự hào và vui mừng.

"Ha ha, thiên phú của Tiểu Mục quả thật đáng sợ, chỉ e thành tựu sau này của nó còn hơn những lão già sắp xuống lỗ như chúng ta rồi."

Ở cạnh đó, Chu Dã cũng gật đầu mỉm cười, giọng nói đầy hoài niệm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!