Trong căn phòng yên lặng, Ôn Linh khuôn mặt như khúc gỗ, ánh mắt bình thản nhìn thiếu niên trước mặt, hắn đang nhắm chặt hai mắt, trên tay phải, linh lực hắc ám không ngừng dao động, cỗ linh lực này, dường như đang ngưng tụ tạo hình.
Ôn Linh nhìn chằm chằm thiếu niên, một lúc khẽ thở dài, trong lòng than nhẹ. Mục Trần tiến vào trạng thái này ước chừng đã một canh giờ, việc này đã lệch đi rất xa so với dự kiến.
Bình thường những học giả có một ít thiên phú về linh trận, lần đầu tiên tiếp xúc cảm ứng luyện linh ấn chỉ khoảng nửa canh giờ là có thể luyện ra linh ấn thứ nhất, vài kẻ thiên phú lợi hại hơn người, tốc độ lại còn nhanh hơn.
Nhưng mà, Mục Trần đã ngồi đó một canh giờ cũng chưa luyện được linh ấn đầu tiên. Cảm ứng chậm chạp thế này, có thể nói là thiểu năng, khiến cho Ôn Linh tiếc nuối thở dài.
Dĩ nhiên đã nghe nói Mục Trần về thiên phú tu luyện linh lực kinh người ra sao, bất quá cái thiên phú đó không thể đem qua phương diện học linh trận sư được.
Dù rằng cảm thấy tiếc nuối, nhưng Ôn Linh cũng không có suy nghĩ khác, tình huống thế này xảy ra không ít, rất nhiều thiên tài vượt trội ở mặt tu luyện linh lực, nhưng lĩnh vực khác thì không có chút thiên phú nào, thế giới này cũng khá công bằng.
Cứ thế kéo dài thêm nửa canh giờ, rốt cục hắn chậm rãi mở mắt, mà trong lòng bàn tay vẫn không hề có linh ấn được ngưng tụ thành, càng khiến cho Ôn Linh không giải thích được. Thiểu năng đến mức đạo linh ấn đầu tiên cũng không ngưng tụ được sao?
- Sao lại thế này?
Tại sao ngưng tụ cả một linh ấn cũng không được, ngươi bị phân tâm à?
Ôn Linh nhíu mày, gương mặt nghiêm khắc.
Mục Trần nghe vậy, xấu hổ lắc đầu, hơi do dự nói:
- Thật không phải không ngưng tụ được, nhưng ta không biết có phải cảm ứng sai rồi hay không....
- Cảm ứng sai?
Ôn Linh nghi hoặc.
Mục Trần vươn bàn tay ra, hắc ám khởi động, linh lực u tối lóe ra từ đầu ngón tay, ngay lập tức Ôn Linh nhìn thấy một linh ấn chậm rãi hiện lên.
- Ra là thành công.
Ôn Linh nhìn thấy, cũng thở ra một chút.
Bất quá ngay lúc đó, lại thấy ngón tay Mục Trần lại hiện ra thêm một linh ấn nữa...
- Hai đạo?
Ôn Linh lại nhíu mày, nhưng lần này là cảm giác không tin được.
Khi Ôn Linh còn đang xúc động, linh lực trong tay Mục Trần vẫn chưa dừng lại, hắc ám lại ngưng tụ, lại là một linh ấn hiện ra... Sau đó lại thêm hai linh ấn nữa, lần lượt xuất hiện trên đầu ngón tay của hắn.
Năm linh ấn!
Ôn Linh sững sờ nhìn Mục Trần, năm linh ấn trên năm đầu ngón tay lơ lửng, đầu óc Ôn Linh quay cuồng, không thể hiểu nổi, không thể tin được.
Không thể ngờ được, Mục Trần trong lần đầu tiên cảm ứng lại có thể luyện ra ngay năm linh ấn. Năm xưa thời gian đầu học linh trận, Ôn Linh cũng phải bỏ ra nửa tháng trời mới làm được như thế, vì số lượng linh ấn càng nhiều, càng khó ngưng tụ và điều khiển.
Mục Trần nhìn Ôn Linh ngẩn người, chỉ biết gãi đầu, linh ấn trong tay dao động lắc lư, hỗn loạn tiêu tán đi mất, hơi bực bội nói:
- Ta cảm ứng sai rồi sao?
Hắn tuy chưa tiếp xúc tri thức của học giả linh trận sư, nhưng cũng biết đại khái vài đặc điểm, hiểu rõ cái nghề linh trận sư này khó khăn tu luyện ra sao, thế nhưng lúc nãy hắn ngưng tụ linh ấn khi, lại không cảm thấy chút khó khăn nào, cứ như mây trôi nước chảy, nhẹ nhàng lưu loát, thậm chí còn thuận lợi hơn tu luyện Sâm La Tử Ấn rất nhiều.
Điều này khiến cho hắn ngạc nhiên, hoài nghi không biết có phải bản thân làm sai quá trình nào khi ngưng luyện linh ấn hay không. Chứ không thì sao lại thuận lợi đến như thế được?
Ôn Linh cũng dần hồi phục lại, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Mục Trần, khóe miệng giật giật, nói:
- Hẳn.... hẳn là không cảm ứng sai đâu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!