Chương 47: Học linh trận

Mục Phong muốn cho Mục Trần học tập linh trận, hiển nhiên cũng không phải nói cho qua chuyện, bởi vậy ngay ngày hôm sau, Mục Trần đã gặp vị lão sư dạy linh trận cho hắn.

Một trung niên nam tử hơi gầy, bào phục xám trắng, khuôn mặt nghiêm nghị không hề có chút ý cười. Dù hắn là thủ hạ của Mục Phong, nhưng ứng xử trước mặt lão cũng không quá khiêm tốn kinh cẩn, ngược lại vẫn giữ một thái độ đúng mực.

- Vị này là Ôn Linh tiên sinh, từ nay về sau ngươi theo hắn học tri thức linh trận cơ bản.

Mục Phong giới thiệu vị nam tử nọ cho Mục Trần.

- Mục Trần tham kiến Ôn tiên sinh.

Mục Trần khiêm tốn cúi người ôm quyền hành lễ, không hề tỏ ra phong thái thiếu chủ một địa vực.

Vị nam tử trung niên tên gọi Ôn Linh khẽ gật đầu, vẫn không hề nói tiếng nào.

- Tiểu tử ngươi cần phải chăm chỉ học tập, Ôn Linh tiên sinh nổi tiếng nghiêm khắc, tuy ngươi là con ta, bất quá nếu hắn cảm thấy ngươi không có thiên phú, tuyệt đối không vì thân phận của ngươi mà tiếp tục dạy đâu, nghe rõ chưa?

Mục Phong ôn tồn dặn dò, Ôn Linh xem như một vị cung phụng do Mục vực mời đến. Dù chỉ là Linh Trận sư cấp 1, nhưng điểm danh số Linh Trận sư đang có mặt ở Mục vực, cũng không vượt quá mười ngón tay, mà Ôn Linh là một người cực mạnh trong số đó.

Mục Trần gật đầu, Bắc Linh viện cũng không chương trình học về linh trận đích, cũng không mời Linh Trận sư về dạy, mà người bình thường lại càng không thể mời nổi Linh Trận sư đến dạy riêng, khiến cho Linh Trận sư ở Bắc Linh cảnh rất thưa thớt.

Có lẽ sau này vào được Ngũ Đại Viện, có thể sẽ được dạy dỗ kỹ hôn về linh trận. Hiện tại vẫn còn ở Bắc Linh Cảnh, vậy thì học căn bản trước vậy.

- Vậy thì theo Ôn tiên sinh mà học đi, ta cũng đi đây.

Mục Phong thực ra rất an tâm với con trai của lão. Mục Trần từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ nghịch phá lúc học, càng không khiến những vị lão sư tức giận bó phép mà bỏ đi.

Gần đây lại có thêm chuyện Cửu U Tước, lão cũng khá bận rộn chuẩn bị, đành bước đi trước...

- Tiên sinh, mời ngồi.

Mục Trần thấy cha đã đi mất dạng, mới quay lại nhã nhặn cười nói với Ôn Linh lão sư.

Ôn Linh gật đầu, ngồi xuống, ánh mắt săm soi, âm thanh đều đều phát ra:

- Ta nghe Mục vực chủ nói, ngươi đã từng giao thủ với Kỷ Tông?

Mục Trần hiển nhiên không ngờ câu đầu tiên Ôn Linh mở miệng lại hỏi đến chuyện này, hơi ngẩn người, cũng gật đầu.

- Vậy ngươi có biết Kỷ Tông trận pháp gì để đối phó với ngươi không?

Ôn Linh lại hỏi tới.

- Hẳn là dùng hai linh trận, Mê Thần trận vây khốn ta, Vũ Linh trận công kích ta.

Mục Trần hồi tưởng lại, trả lời.

- Đều là hai cái linh trận cấp 1 không quá phức tạp, xem ra Kỷ Tông vẫn rất kiêng kị phụ thân ngươi, không dám trực tiếp hạ sát thủ.

Ôn Linh nói:

- Theo ta biết, Kỷ Tông có khả năng bố trí một trận pháp cực mạnh, chính là Huyết Vũ Sát trận, linh trận này có thể so sánh với linh trận cấp 2, nếu hắn sử dụng thứ đó, ngay cả cường giả Linh Luân cảnh hậu kỳ cũng phải thê thảm.

Mục Trần hơi biến sắc gãi đầu, xem ra mình cũng khá may mắn a.

- Bất quá bằng vào thực lực như ngươi hiện tại, phá được hai linh trận kia của hắn ta cũng không dễ dàng.

Ôn Linh nhìn Mục Trần, khẽ gật đầu, gương mặt nãy giờ không hề biểu lộ cảm xúc, nay cũng toát ra một vẻ tán thưởng.

- Bây giờ thì nói về linh trận đi...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!