Chương 33: Hồi doanh

Lá khô phủ trên đất, hào quang ngọc bích phát tán ra, Ngọc Linh quả tròn tròn xanh biếc bóng bẩy, hương thơm mê người khiến yết hầu mọi người đều không nhịn được mà chuyển động, ánh mắt háo hức mong chờ.

- Tổng cộng có ba mươi quả, vốn có thể hái nhiều hơn nữa, nhưng giao chiến với Hỏa Linh Viên Vương khiến không ít Ngọc Linh quả bị hỏng mất.

Lôi Thành mỉm cười, rồi tự tay đem 15 trái Ngọc Linh quả đưa cho Mục Trần:

- Mục Trần Tiểu ca, tuy ngươi nói chỉ lấy ba thành, bất quá chuyện hôm nay ngươi bỏ công nhiều nhất, 15 trái Ngọc Linh quả là ngươi xứng đáng nhận, lợi tức như thế chúng ta không giành được.

- Vốn ba phần đã tốt lắm rồi, vậy ta đa tạ Lôi Thành đại ca.

Mục Trần vừa định cự tuyệt, nhưng nhìn thấy Lôi Thành kiên quyết như thế, cũng đành cười bất đắc dĩ, cũng không già mồm nói dóc, nhận lấy 15 quả, Hắn nhìn về nhóm bạn bè, nói:

- Các ngươi cũng bỏ công không ít, mỗi người một quả đi, thế nào?

- Hé hé hé

Mặc Lĩnh cũng nhịn không được đắc ý cười sảng khoái. Ngay cả Khương Lập, Đằng Dũng cũng rất kích động, nhận được Ngọc Linh quả trong tay Mục Trần, thần tình như muốn nói cái gì, nhưng có vẻ ngắc ngứ không tốt lắm, chỉ không ngừng nhe răng cười cười ngu ngốc

- Nè, ngươi cũng có một trái

Mục Trần cũng đưa cho Đường Thiên Nhi một quả. Cô gái xinh xắn tay cầm Ngọc Linh quả, miệng cười ngọt ngào

Mục Trần phân phát xong, trong tay còn lại 8 quả, cũng nhịn không được nhoẻn miệng cười. Có Ngọc Linh quả, hẳn là đã đủ linh lực ngưng luyện Sâm La Tử Ấn đạo thứ hai rồi nhỉ?

Đoàn người vẫn ngồi lại nghỉ ngơi trong rừng, vừa thành công thoát ra, ai cũng thần tình vui sướng, quan hệ bỗng dưng tốt lên rất nhiều.

Đám đệ tử như Mặc Lĩnh cũng nhân cơ hội thỉnh giáo vài thủ đoạn liệp sát linh thú của thành viên Bạo Lôi tiểu đội, còn Lâm Trung thì nước bọt như mưa huyên thuyên những thành tích hung hiểm mà bọn hắn từng trải qua, khiến đám thiếu niên ngây ngô như Mặc Lĩnh nghe đến sáng mắt, kích động không ngớt

Mục Trần nhìn không khí hòa hợp cũng mỉm cười.

Lúc này Lôi Thành bước tới, chẳng biết hắn lấy đâu ra một lọ liệt tửu đưa cho Mục Trần, cười nói:

- Thế nào? Uống được chứ?

Mục Trần trợn mắt nhìn cái món nước tía dặn chưa được uống trong chén này, bất quá lại không cự tuyệt, nhận lấy hớp một ngụm.

Cái cảm giác nóng rát cả cổ họng khiến thiếu niên mặt đỏ như gấc, mắt như muốn lồi ra há mồm thở dốc, rồi ho khục khặc liên hồi

- Uống ít thôi

Đường Thiên Nhi bên cạnh thấy thế, tay ngọc mềm mại vỗ nhẹ lên lưng Mục Trần, trách cứ

- Ha ha ha, nhiều năm qua cũng gặp không ít người trẻ tuổi, bất quá lại chưa có ai lợi hại như Mục Trần Tiểu ca như vậy, nếu sau này có rảnh, ghé qua tham gia với Bạo Lôi tiểu đội chúng ta...

Lôi Thành vui vẻ sảng khoái nói

- Phụ thân hắn là Mục vực chủ, ngươi lôi hắn vào làm thám hiểm giả, Mục thúc không lột da ngươi mới lạ

Đường Thiên Nhi trợn trắng mắt liếc Lôi Thành giọng điệu trách móc.

- Mục vực chủ?

Lôi Thành sửng sốt, chợt kinh ngạc nhìn qua Mục Trần:

- Thì ra Mục Trần Tiểu ca là thiếu chủ Mục vực, thực là có mắt mà như mù. Ha ha ha, lúc trước ta cũng theo đại ca của ta diện kiến Mục Phong vực chủ, quả nhiên là hổ phụ vô khuyển tử a!

Mục Trần nhìn chòng chọc Đường Thiên Nhi, cô gái cũng le lưỡi, biết mình nhất thời lanh mồm lanh miệng lỡ nói ra việc không nên nói

- Mục Trần Tiểu ca, thời gian tới chúng ta vẫn qua lại trong Bắc Linh Nguyên này, nếu ngươi có cái gì cần hỗ trợ, cứ việc đến tìm chúng ta, xem như chúng ta đây đã nợ ngươi một ân tình đi

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!