Chương 24: Ước định

Bắc Linh Nguyên, tọa lạc tại phía tây bắc Bắc Linh cảnh, từ Bắc Linh Viện đi bộ khoảng một ngày. Một địa vực mênh mông rộng lớn, tuy nói Bắc Linh Nguyên phủ đầy hiểm nguy trùng trùng điệp điệp, bất quá nguy hiểm thường kết bạn với kỳ ngộ.

Rất nhiều người ở Bắc Linh cảnh nhân số đông đúc này, đều vì mong muốn có kỳ ngộ, thay nhau lần lượt tiến vào Bắc Linh Nguyên. Những người đó, có người đạt được cơ duyên, có người chật vật chạy ra mình mẩy thương tích, cũng có không ít kẻ mãi mãi nằm lại dưới tàn lá rậm rạp.

Đến Bắc Linh Nguyên tu hành, cũng xem như một chuyện quan trọng nổi bật đối với đệ tử thiên giới Bắc Linh Viện, gần một nửa đệ tử báo danh tham gia. Vì họ đều hiểu rõ, cái loại tu luyện yên ả ngày thường ở học viện, rất cần thiết phải có thực chiến chân chính để phát triển.

Chỉ có thực chiến, mới có thể kích phát tâm tính, rèn luyện nó ngày một cứng cỏi. Đó là con đường không thể thiếu mà mọi cường giả phải đi qua.

Bắc Linh Nguyên không chỉ đầy rẫy các loại linh thú hung mãnh, mà còn đủ loại tam giáo cửu lưu hầm bà lằng các loại nhân vật hỗn tạp, trong đó có vài kẻ ác danh không kém.

Cùng những tên ngoan độc huyết tinh đầy cả hai tay mà so sánh, đệ tử Bắc Linh Viện lại cứ như dê béo. Dù cho thực lực không tầm thường, nhưng nếu chân chính giao thủ, chỉ e còn chưa đủ cho người ta xỉa răng.

Do vậy, để bảo vệ đệ tử, Bắc Linh Viện cũng phái ra khá đông lực lượng bảo vệ tương đối mạnh mẽ. Đông viện Mạc sư cùng với tây viện Tịch sư cũng đi theo.

Hai lão chân chính là những cường giả Thần Phách cảnh, có lẽ cũng ít có kẻ nào ở Bắc Linh cảnh này dám to gan lớn mật vuốt râu hùm hai gã Thần Phách cảnh liên hợp.....

Sáng sớm, đội ngũ tu hành của Bắc Linh Viện đã rục rịch khởi hành. Cho đến tận chiều tối, cũng chỉ đến được bên ngoài Bắc Linh Nguyên. Bóng đêm dần buông xuống, cả đoàn cũng chỉ còn cách hạ trại nghỉ ngơi.

Bóng đêm bao phủ càng lúc càng đậm, những đống lửa bừng lên trong các doanh trại. Đệ tử Bắc Linh Viện rất ít khi đi vào những khu vực như thế này, nên cũng có nhiều vị tỏ ra hưng phấn, không ít người ở các lều trại náo nhiệt chuyện trò.

Không khí đó khiến người ta không nghĩ đến họ đang dấn thân mạo hiểm, mà giống một đám đi du lịch thưởng ngoạn nhiều hơn. Những người chân chính đi thám hiểm cũng thấy, thầm cười khinh đám trẻ đầu xanh, lặng lẽ biến mất trong bóng đêm.

Trong mắt họ, những đệ tử này chẳng qua là vài tên công tử mặt trắng áo đỏ, đợi khi đối mặt linh thú hung ác, sẽ thấy cảnh chúng nó sợ hãi đến tè ra quần.

Mục Trần ngồi xếp bằng cạnh đống lửa, đảo mắt nhìn vào bóng đêm tăm tối xung quanh doanh trại. Xa xa đâu đó, dường như có tiếng thú kêu gào quanh quẩn tràn ngập máu tươi.

Cảnh này... thoáng quen thuộc.

Chẳng qua, không khí bên trong kia lại khác xa cái Linh Lộ, cũng thiếu nhiều lắm những tàn khốc và máu tanh.

Mục Trần bất giác cảm thấy hơi sợ run lên, một bàn tay xinh xắn thon thả đột ngột từ phía sau vươn tới người hắn, vỗ vai.

Ngay lúc đó, Mục Trần phản ứng cực nhanh như một đầu mãnh thú, đôi mắt lạnh lẽo, cơ thể bật lên nhanh như cắt chụp lấy bàn tay kia khóa chặt.

- Úi.

Người kia đau đớn la lên, khiến Mục Trần tỉnh táo lại, mới thấy ra là Đường Thiên Nhi, lạnh lẽo trong mắt tan đi, tỏ vẻ xấu hổ gãi đầu, vội buông tay nàng ra.

- Ngươi làm cái gì vậy?

Đau quá a.

Đường Thiên Nhi xuýt xoa vuốt ve cổ tay, hậm hực nói.

- Ta xin lỗi.

Mục Trần cúi đầu gượng cười làm hòa. Rèn luyện một năm trong Linh Lộ kia khiến cho sức cảnh giác của hắn đã trở thành một phản xạ cực kỳ nhạy bén.

Vốn cái cảnh giác đã trở thành bản năng này đã được hắn đè nén sau khi trở lại Bắc Linh cảnh, nhưng lúc này hoàn cảnh lại có vẻ quen thuộc, không ngờ đã khơi dậy bản năng đã ngủ say qua nhiều tháng kia.

- Ngươi làm sao vậy?

Đường Thiên Nhi chu miệng chằm chằm nhìn Mục Trần, nàng dù sao cũng thận trọng, trước đó khi hắn khóa cổ tay nàng, đột nhiên khiến nàng cảm thấy lạnh lẽo trong lòng. Nàng chợt nghĩ, nếu không phải lúc đó đau quá mà hô lên, có lẽ ngay sau đó hắn sẽ bẻ gẫy cổ tay nàng chăng?

Mục Trần nhìn đống lửa tí tách trước mặt, trầm tư một hồi:

- Ngày trước trong Linh Lộ, nếu có kẻ hành động giống như ngươi vừa nãy với ta, có lẽ đã bị ta giết chết. Vì ta không giết hắn, thì kẻ bị giết, chỉ có thể là ta...

Đường Thiên Nhi ngẩn ngơ, nhìn thiếu niên sắc mặt trầm tĩnh, hắn nói đến chữ giết, thần sắc lại nhẹ nhàng như không, cảm giác như đó là thói quen bình thường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!