Chương 17: Tụ Linh trận cấp ba

- Chúng ta ngồi ở đây.

Đường Thiên Nhi vẫn chưa để ý tới những ánh mắt trong tu luyện trường, lôi Mục Trần đến một vị trí cột đá có màu vàng. Trước cột đá đó có ba chỗ ngồi bằng ngọc thạch.

Mục Trần đưa mắt xem xét một chút, nhìn lên cột đá màu vàng đó, vẻ ngạc nhiên xẹt qua trong mắt khó che giấu. Vì hắn cảm thấy rõ ràng linh khí tỏa ra từ phiến đá này rất nồng đậm.

Hẳn nhiên đây chính là tụ linh trụ, càng ở gần tụ linh trụ, hiệu quả dĩ nhiên càng tốt hơn chỗ khác..

- Tụ linh trụ này hẳn là sử dụng tụ linh thạch chế tạo thành đây mà, không hổ là Tụ Linh trận cấp 3 a.

Mục Trần cảm thán, tụ linh thạch là một loại tài luyện rất có ích cho việc tu luyện, giá cả cũng không rẻ. Vậy mà trụ đá trước mặt hoàn toàn do một khối trụ linh thạch lớn mài thành, giá trị cực lớn.

Khó trách người người đều cho rằng muốn xây dựng Tụ Linh trận thì phải là một thế lực có tài chính hùng hậu.

Đường Thiên Nhi gật đầu, ngồi xuống xếp bằng, thẳng lưng ưỡn ngực, quần áo bó sát tạo thành những đường cong mê người, khiến những kẻ đang ở trong quảng trường trộm nhìn không ít.

- Thanh sơn, ngươi cũng tu luyện ở đây đi.

Mục Trần cũng ngồi xuống, nhìn Đàm Thanh Sơn cười nói. Hắn rất rõ vị trí tu luyện này hẳn là rất tốt, bình thường những kẻ tranh đoạt sẽ không ít, nhưng bản thân hắn cũng chẳng ngại. Bản thân cũng không nghĩ sẽ hống hách quá đáng, nhưng cũng không cố ý ra vẻ hiền lành để bản thân phải uất ức.

Mục Trần ngồi lên ngọc thạch tọa, cảm nhận linh khí thiên địa cuồn cuộn đến càng lúc càng nhiều, ngay lập tức vận chuyển Đại Phù Đồ quyết, hút lấy linh khí kia vào cơ thể, luyện hóa, tạo thành tia linh lực u tối dũng mãnh tiến vào khí hải, khiến linh lực trong đó thêm hùng hồn.

Có linh khí nồng đậm như vậy, Mục Trần thấy rõ tốc độ tăng trưởng linh lực trong cơ thể nhanh gấp đôi, lại liên miên không dứt.

Bản thân hắn cũng khá điềm tĩnh, nhưng tốc độ này cũng khiến hắn sung sướng ra mặt, rồi cố gắng không phân tâm nữa, tập trung chìm sâu vào tu luyện.

Đường Thiên Nhi bên cạnh nhìn thấy Mục Trần ngay lập tức đã có thể tiến vào trạng thái tu luyện, khóe môi giật giật, sau đó cũng nhắm mắt, bắt đầu khóa trình tu luyện của mình.

Thế nhưng chưa tu luyện được bao lâu, tiếng ầm ĩ bên ngoài đã phá vỡ. Mục Trần mở mắt trước, nhìn Đàm Thanh Sơn bên trái. Tên kia lúc này mặt mày xanh mét, hai đấm nắm chặt, đang cố nén lại lửa giận sắp bùng phát.

Trước mặt hắn, có hai tên có vẻ lớn tuổi hơn một chút, đang cười đùa chỉ trỏ Đàm Thanh Sơn.

- Các ngươi muốn gì?

Mục Trần cau mày nhìn hai gã kia, giọng nói lạnh lùng.

Hai gã nọ nhìn qua Mục Trần, chân mày cũng nhíu lại một chút, một kẻ cười nhạt, vươn tay ra với Mục Trần:

- Ngươi chính là Mục Trần ư?

Đã sớm nghe danh, ta là Khương Lập, hắn là Đằng Dũng.

Mục Trần nhìn Khương Lập vươn tay ra nhưng hắn không có ý bắt tay, từ trong mắt tên kia, hắn nhận thấy một ý định không hữu nghị chút nào.

- Có chuyện gì không?

Nhìn thấy Mục Trần không phản ứng, sắc mặt hai người Khương Lập cũng không quá tự nhiên, chỉ trỏ Đàm Thanh Sơn, cười nói:

- Không có gì, chỉ muốn đổi chỗ với hắn thôi.

- Không đổi, các ngươi lần sau tự đi sớm một chút!

Mục Trần thản nhiên trả lời.

- Khương Lập, các ngươi muốn gì?

Lúc này Đường Thiên Nhi cũng tỉnh lại, nhìn thấy chuyện trước mặt, đôi mắt xinh đẹp trở nên giận dữ, thẳng thừng hét lên.

Khương Lập nhún vai:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!