- Có chuyện kỳ lạ -
Lý Như Nguyệt tùy tiện buông tha cho Hứa Hiện nhưng không dễ dàng bỏ qua cho Trần Chí Hào, bà trưng cầu ý kiến của Trương Thiến Thiến cũng biết đến vài thứ kiểm tra mặc dù không cần thiết nhưng cũng có thể có khả năng xảy ra, vì vậy Lý Như Nguyệt vẫn để Hứa Hiện làm hết, bà cũng không vội để cho Hứa Hiện xuất viện, sợ Hứa Hiện bỏ lỡ chương trình học bà còn đặc biệt tới trường giúp cô đem sách giáo khoa tới tận đây để Hứa Hiện có thể yên tâm ở bệnh viện học tập.
Trần Chí Hào lấy được hóa đơn từ tay Lý Như Nguyệt ngày càng nhiều, sắc mặt càng đổi càng xanh, ngay cả lúc đi làm cũng nghĩ tới chuyện này, Trần Chí Hào kỳ thực phải không ngừng chịu đựng, khuyên nhủ mẹ của ông ta cùng nhau ở trong đại viện giải thích với mọi người rõ lí do, chân tướng chuyện Hứa Hiện bị trùm trường đánh cho phải nằm viện, hơn nữa còn công khai xin lỗi Hứa Hiện và gia đình của cô cam đoan rằng về sau sẽ không xuất hiện thêm loại chuyện này nữa.
Lý Như Nguyệt nhận được thông tin sẽ không có tin đồn nhảm nữa, bà Trần cũng tự mình nhận lỗi với Hứa Hiện, lúc này bà mới cho Hứa Hiện xuất viện.
Truyện được đăng tải duy nhất tại wattpad mynhantuyetsac
Bà ngoại đi đứng bất tiện, không thể tới bệnh viện thăm Hứa Hiện, ông ngoại cũng vì muốn chăm sóc cho bà nên chưa tới viện được hai lần, Hứa Hiện lo cho ông bà ngoại, vừa mới ra viện lại lo lắng trở về nhà xem ông bà, ở lại bên cạnh hai người mấy ngày mới tiễn hai người về.
Buổi tối, Hứa Hiện hỏi Lý Như Nguyệt:
"Mẹ, sao ông bà ngoại lại đột nhiên tới nhà mình thế ạ?"
Lý Như Nguyệt bớt chút thời gian ném cho Hứa Hiện một ánh mắt, bàn tay đan áo len không ngừng:
"Ông bà ngoại của con tuổi đã cao, ở quê mẹ cũng lo lắng nên mới đón hai người họ lên đây sống."
Lý Như Nguyệt thở dài một hơi thật mạnh, giọng nói có phần bất đắc dĩ:
"Ông bà ngoại con bướng bỉnh, không muốn ở trong thành phố, nói là ở không quen nên không thích, mẹ có khuyên can mãi cũng mượn chuyện con nằm viện nên hai người họ mới đồng ý tạm thời ở đây, bây giờ mới qua bao lâu đâu đã vội trở về quê rồi."
"Về sau tới kỳ nghỉ đông và nghỉ hè con có nghĩ cũng đừng nghĩ được chạy loạn, nghỉ thì cứ trực tiếp tới thẳng nhà ông bà ngoại giúp đỡ ông bà."
Ở thế giới ban đầu Hứa Hiện cũng có ông bà ngoại, ít nhiều cũng hiểu rõ người già lưu luyến con cháu, tổ tiên, cũng không muốn chuyển chỗ ở, cô gật đầu đồng ý ngay: Vâng ạ.
Thời tiết càng ngày lại càng lạnh, màu da phát vàng của Hứa Hiện cũng theo khí trời lạnh giá từ từ trở nên trắng trẻo, trong suốt sáng như pha lê, so với tuyết lại càng thêm nhẵn bóng hơn, đứng dưới tia nắng ấm chiếu rọi xuống càng phản chiếu ánh sáng chói mắt.
Mới ra khỏi cửa, gió lạnh cắt da cắt thịt đã thổi tới trước mặt, cái rét khiến Hứa Hiện phải lùi về sau ba bước tạm ngừng lại vài giây, đợi thích ứng với gió đầu mùa đông mới tiếp tục đi về phía trước, đi được một đoạn, Hứa Hiện nhìn thấy Chu Thụy Hi mới hậu tri hậu giác phát hiện ra, đã rất lâu rồi cô không nhìn thấy Phó Hoài Nam và Chu Thụy Hi, cũng không biết tình cảm của hai người này phát triển tới mức nào rồi.
Chu Thụy Hi trông thấy Hứa Hiện, cô ta có phần né tránh tách khỏi ánh mắt của Hứa Hiện, vội vàng đi về phía trường học, cố gắng hết sức để không phải đi chung một con đường với Hứa Hiện.
Chu Thụy Hi bất thường khiến trong lòng Hứa Hiện bỗng nhiên sinh ra cảnh giác, có phải cô ta lại làm ra chuyện gì có lỗi với cô không? Dựa vào tính cách kiêu ngạo lại biết làm nũng của cô ta thì đúng là không có khả năng sẽ tránh mình.
Vừa lúc, Hứa Hiện trông thấy Tiền Hải Linh đi từ trong ngõ nhỏ ra trạm xe buýt, biết Tiền Hải Linh không thoát khỏi có quan hệ đối với tin đồn nhảm của mình, Hứa Hiện lập tức túm lấy áo Tiền Hải Linh, lưu manh tức giận hỏi:
"Hải Linh đó hả, sao lại khéo như vậy, chúng ta ngồi cùng một chuyến xe buýt nè."
Tiền Hải Linh thấy Hứa Hiện thì cả người sợ tới mức run lên, vội vàng cúi đầu không dám đối mặt với Hứa Hiện, có lệ đáp: À ừm.
Ừm? Hứa Hiện lấy cánh tay ghìm chặt cổ Tiền Hải Linh lại kéo đi về phía trước:
"Tôi nằm viện lâu như vậy mà cậu cũng không đến thăm tôi, vậy mà còn ừm? Có phải có tật giật mình nên mới không dám tới, đúng không?"
Trong lòng Tiền Hải Linh cuống cả lên, cô ấy bỏ cánh tay của Hứa Hiện ra, cố gắng né tránh khỏi sự kiềm chế, đứng cách Hứa Hiện không xa, la lớn:
"Những gì tôi nói đều là sự thật, sao có thể áy náy mà không dám đi gặp cậu được!"
Đồng tử đen láy chuyển động tới hoảng loạn, không cần Hứa Hiện nói thêm nữa, Tiền Hải Linh cũng đã tự lòi đuôi.
Chẳng lẽ Tiền Hải Linh thực sự là người châm dầu vào lửa cho chuyện này?
Trong đầu Hứa Hiện nhớ lại dáng vẻ của Tiếu Giang lúc uy hiếp đám người kia, bắt chước mà quét mắt về phía Tiền Hải Linh, mười phần nắm chắc mà hỏi vặn lại:
"Chẳng lẽ không phải do cậu ở trong đại viện đi nói bậy bạ rằng tôi dụ dỗ mấy học sinh nam lớp trên sao?"
Hai má Tiền Hải Linh nghẹn tới đỏ bừng, cậu ta ngẩng đầu lớn tiếng hét:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!