Editor: Linh
Hai người ở trên giường triền miên hết một buổi trưa, chân trời đã bị nhiễm lên một màu cam nhàn nhạt.
Vệ Anh ôm Ôn Ly vào trong ngực, nhìn lông mi cong cong của nàng khẽ nói:
"Ly Nhi, ngày mai chúng ta sẽ xuất phát rồi."
Ôn Ly thật sự có chút mệt mỏi, đầu nàng tựa vào trong ngực Vệ Anh, lười biếng cọ cọ, Ừ.
Giọng Ôn Ly mềm mềm dẻo dẻo, mang theo giọng mũi nồng đậm, tựa như móng vuốt của mèo con, cào lòng Vệ Anh ngưa ngứa.
Nhịn không được cúi đầu, Vệ Anh hôn xuống mái tóc đen mềm như tơ lụa của nàng,
"Ly Nhi, trong lòng ta không đành lòng cho nàng đi biên quan chịu khổ, nhưng lại lo lắng để nàng một mình ở vương phủ, cũng càng…. luyến tiếc."
Lần này đi biên quan, ngắn thì mấy tháng, lâu thì vài năm cũng có khả năng, hắn thật sự không thể chịu đựng được việc không thể nhìn thấy Ôn Ly trong thời gian dài như vậy, cho nên mới tư tâm mang nàng theo bên người.
Ôn Ly nhắm mắt lại, khóe miệng lại xuất hiện một đường cong mở,
"Ta cũng luyến tiếc chàng."
Trên đời này có một số người, luôn có thể dùng mấy từ đơn giản, lại dễ dàng khiến người khác thấy vui vẻ. Vệ Anh nhìn Ôn Ly, ý cười từ trong lòng tràn đến khóe miệng, nâng cằm Ôn Ly lên hôn xuống.
Người này, giống như muốn thế nào cũng không đủ.
Cốc cốc, hai tiếng gõ cửa từ ngoài phòng truyền vào, Hồng Nhị chơi đoán thua không thể không gánh vác gánh nặng đánh thức Vương gia và Vương phi.
"Vương gia, tiểu thư, nước ấm đã chuẩn bị xong, có thể tắm rửa thay quần áo rồi."
Vệ Anh coi như không nghe thấy thanh âm ngoài phòng, tiếp tục chuyên chú hôn người trong lòng.
Ngoài cửa Hồng Nhị cũng sắp khóc, thiên nhân trong lòng giao chiến một hồi, Hồng Nhị quyết định mạo hiểm, làm hết phận sự gọi thêm một lần,
"Tiểu thư, cô tỉnh chưa?"
Ôn Ly chui ra khỏi lòng Vệ Anh, nhẹ nhàng thở hổn hển mấy hơi,
"Hồng Nhị ở bên ngoài gọi."
Đầu lưỡi Vệ Anh lưu luyến lướt qua khóe môi Ôn Ly, mới nói với Hồng Nhị ở ngoài cửa: Đã biết,
Hồng Nhị run run hai cái, cấp tốc chạy đi.
Vệ Anh dùng áo của mình bọc kín Ôn Ly lại rồi ôm nàng đi tắm, lại ở trong nước ôn tồn một hồi lâu, thẳng đến khi nước ấm biến thành lạnh mới bế Ôn Ly ra khỏi bồn tắm. Sau khi cơm nước xong, Ôn Ly mệt mỏi cả ngày đã sớm đi vào giấc ngủ.
Vệ Anh cẩn thận giao đãi mọi chuyện với Lý tổng quản rồi sau đó cũng trèo lên giường ôm Ôn Ly đi ngủ.
Một đêm này, hai người đều ngủ vô cùng ngon.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Ôn Ly còn đang trong mộng đẹp, cảm giác có người chọc chọc mặt mình,
"Ly Nhi, rời giường thôi."
Ôn Ly trên giường xoay người, tiếp tục ngủ.
Vệ Anh bật cười, cúi người lại chọc chọc mặt bên kia của nàng,
"Ly Nhi, chúng ta phải xuất phát."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!