Editor: Linh
Ban đêm, trong điện Di Hoa Thái tử đang ôm Trình Lương đệ ngủ say sưa.
Một cơn đau bụng kịch liệt khiến Trình Lương đệ đang ngủ tỉnh dậy. Người trong lòng động kinh động Thái tử, thấy Trình Lương đệ đau đến mặt trắng bệch, Thái tử nôn nóng sốt ruột sai người đi truyền Thái y.
Chung thái y cảm thấy bản thân mình cực kỳ đen đủi. Quỳ gối trên nền đất lạnh băng trong điện Di Hoa, giọng Chung thái y nghe ra có chút run run,
"Hồi, hồi bẩm Thái tử, nương nương ngài, ngài…."
Nàng làm sao?
Đột nhiên cất cao giọng chứng tỏ tâm trạng Thái tử lúc này cực không tốt. Chung thái y rùng mình, run run nói:
"Nương nương ngài…. Đẻ non rồi."
Chung thái y cúi rạp người xuống, soi rõ bóng người trên sàn đá cẩm thạch, hình ảnh soi ngược hiện rõ khuôn mặt đau khổ của hắn.
Nếu có thể Chung thái y rất hi vọng mình có thể biến thành một chấm nhỏ, biến mất trước mặt Thái tử. Trên trán mồ hôi lạnh từng giọt từng giọt rơi xuống, Chung thái y chỉ sợ Thái tử kích động, hét ra câu khí phách vô song Tha ra ngoài chém!
Trái tim bỗng nhảy dựng lên, thái y quả nhiên là chức nghiệp nguy hiểm nhất trong cung. Nếu cho hắn một cơ hội lần nữa vào nghề, hắn nhất định sẽ lựa chọn đến ngự thiện phòng làm đầu bếp.
Chung thái y bất an đợi nửa ngày, Thái tử rốt cục bạo phát, trên đầu một loạt tiếng đồ vỡ vang lên, ngay sau đó là tiếng Thái tử gầm gừ phẫn nộ, Chung thái y bi thương chảy ngược thành sông.
May mắn lúc này Trình lương đệ kéo lại Thái tử đang nổi giận, mềm giọng an ủi. Thái tử lửa giận được Trình Lương đệ trấn an dần dần biến mất, hắn nhìn thoáng qua Chung thái y đang quỳ trên mặt đất, giọng lạnh lùng: Sao lại như vậy?
Chung thái y nuốt nước miếng, dè dặt cẩn trọng ngẩng đầu lên, nhìn Trình Lương đệ nằm trên giường,
"Xin hỏi nương nương, hôm nay đã ăn những gì?"
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Trình Lương đệ, đôi lông mày lá liễu chạm vào nhau,
"Từ khi có thai ta chỉ ăn đồ của Ngự thiện phòng của Thái tử mang đến, cái khác đều không dám ăn bậy."
Vậy, vậy….
Chung thái y thật khó xử, Tố Lan giống như nhớ đến gì đó, đột nhiên nói, A, có phải là…
Tố Lan! Tố Lan còn chưa nói xong đã bị Trình Lương đệ ngăn lại. Tố Lan vội quỳ xuống, Thái tử chân mày vừa động, nhìn Tố Lan hỏi:
"Có phải cái gì? Tiếp tục nói!"
Tố Lan ấp úng không biết nên mở miệng thế nào, Trình Lương đệ yếu ớt cười cười, nói với Thái tử:
"Tố Lan nói linh tinh thôi. Điện hạ ngàn vạn đừng để trong lòng."
Thái tử nhìn Trình Lương đệ mặt mũi trắng bệch liền đau lòng, nghĩ đến đứa con bị mất đi của mình, tức giận lại có xu thế nổi dậy,
"Tố Lan, bản cung lệnh ngươi nói, ngươi dám không nói?"
Tố Lan vội hướng Thái tử dập đầu mấy cái, vành mắt hồng hồng nói:
"Nô tì không dám lừa gạt Thái tử điện hạ, hôm nay Thái tử phi nương nương có đến thăm nương nương, còn mang theo một ít điểm tâm. Nương nương trừ ăn đồ mà Thái tử đưa đến thì cũng chỉ ăn cái đó thôi."
Thái tử mi phong vừa động, đứng lên nói:
"Điểm tâm nàng đưa đến đâu?"
Ở đây, ở trong này. Tố Lan vội vàng đứng dậy, mang hộp đựng thức ăn qua. Thái tử mở ra thì thấy bên trong đều là điểm tâm ngày thường Trình Lương đệ thích ăn, làm cũng khá tinh xảo, còn thừa lại ít Ngọc Lan tô (dạng kiểu bánh xốp).
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!