Editor: Linh
Đây là lần đầu tiên từ khi thành hôn đến nay hai người cùng nhau ăn sáng.
Ôn Ly rõ ràng có chút khẩn trương, thìa trong tay nàng đã rơi khỏi tay lần thứ ba.
Nhìn chiếc thìa lại rơi ra khỏi tay Ôn Ly, Vệ Anh hơi cong môi:
"Cần ta đút cho nàng không?"
Không, không cần! Ôn Ly gắng gượng múc một thìa cháo tổ yến, bỏ vào trong miệng mình.
Chuyện này thật sự không thể trách nàng khẩn trương, tuy rằng nàng và Vệ Anh cũng từng cùng nhau ăn mì, nhưng là cùng ăn bữa sáng… Thì có nghĩa là tối qua hai người ngủ cùng nhau đấy!
#Thần của các series logic#
Vệ Anh nhíu mày nhìn Ôn Ly, nếu nàng đã cự tuyệt đề nghị để hắn đút nàng, vậy hắn cũng vui vẻ xem nàng liều chết đọ sức với chiếc thìa.
Đang lúc Vệ Anh thích thú xem chuyện cười của Ôn Ly thì tiếng Hồng Nhị oang oang từ ngoài cửa truyền vào:
"Lục La Lục La, ta vừa mới đi phòng bếp, thấy trên cây ở trước phòng bếp có treo một con rắn to cực! Người phòng bếp nói tối nay muốn nấu canh rắn đấy!"
Sắc mặt Vệ Anh hơi thay đổi, Ôn Ly sâu sắc bắt được vẻ mặt chợt lướt qua của Vệ Anh, trợn mắt nhìn hắn nói: Huynh… Sợ rắn?
Vệ Anh khinh thường hừ lạnh, lạnh nhạt múc một thìa cháo tổ yến cho lên miệng, Làm sao có thể.
"Người phòng bếp cũng thật là, bọn họ không biết Vương gia sợ nhất là rắn sao?" Tiếng của Lục La đúng lúc truyền đến.
Vệ Anh: …..
Phì. Ôn Ly che miệng mình, liều mạng khống chế biểu cảm trên mặt,
"Thật xin lỗi, ta không cố ý, huynh tiếp tục."
Vệ Anh: ….
Nhìn vẻ mặt muốn cười mà không dám của Ôn Ly, Vệ Anh bỗng cảm thấy nàng thật đáng yêu. Trong lòng bất đắc dĩ thở dài, Vệ Anh thỏa hiệp nói:
"Lúc ta còn nhỏ từng bị rắn cắn."
À. Ôn Ly như có đăm chiêu gật gật đầu, lại như trẻ con tò mò hỏi,
"Vậy huynh có sợ dây thừng không?"
Vệ Anh: …..
Vỗ vỗ đầu Ôn Ly, Vệ Anh nói:
"Lời trong sách không thể tin toàn bộ."
Ôn Ly há miệng, dường như còn muốn hỏi thêm gì, Vệ Anh liền quyết đoán ngắt lời nàng, Ăn cơm.
Khóe miệng Ôn Ly giật giật, ngoan ngoãn ăn cháo trong bát.
Nhưng là chỉ cần vừa nghĩ đến Vệ Anh ngày thường bá khí lại sợ rắn, Ôn Ly không biết sao lại rất muốn cười.
Vì thế suốt cả bữa sáng, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng cười Ôn Ly phát ra.
Nhìn Vệ Anh sắc mặt xanh mét rời đi, Ôn Ly nghĩ, người phòng bếp có lẽ sắp phải đổi công tác rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!