Editor: Linh
Khí trời hơi nước bốc hơi trong không trung, Trình Lương đệ ngồi trong bể bơi sương khói vấn vít thích ý tắm rửa.
Ngoài phòng truyền đến một trận bước chân rất nhỏ, Trình Lương đệ biết có người đi vào, nhưng lại không có hạ nhân thông báo. Nàng nhíu nhíu mày, trừ Thái tử điện hạ ra, còn ai có thể công khai tiến vào khi nàng đang tắm rửa như vậy.
Làm bộ như không biết động tĩnh đằng sau, Trình Lương đệ vươn bàn tay trắng noãn hất nước lên không trung. Tùm một tiếng, thanh âm nước ao bắn lên vang lên sau lưng, rõ ràng là có người đi vào trong bể. Rất nhanh, có người từ phía sau ôm lấy nàng.
Tay Thái tử tỉ mỉ vuốt ve trên cơ thể không một mảnh vải của Trình Lương đệ, một tay dọc theo bắp đùi trơn mềm của nàng đi lên trên, một tay phủ nên đôi gò non mềm trước ngực nàng, nhẹ nhàng nắn bóp.
Trình Lương đệ ưm một tiếng, gắt giọng:
"Thái tử điện hạ, ngài thật đáng ghét…." Ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng Trình lương đệ chỉ thiếu không chửi mẹ nó, vị Thái tử phi kia làm ăn thế nào vậy? Thế nào mà mới qua mấy ngày Thái tử lại chạy đến chỗ nàng rồi?
Thái tử nhẹ cười một tiếng, ở trên cổ Trình Lương đệ rải rác dấu hôn, dưới thân cũng đưa vào trong cơ thể Trình Lương đệ, trong phòng tắm một mảng màu dâm mỹ.
Hai người hô mưa gọi gió trong bể tắm một hồi, Thái tử ôm thân thể mềm như con chi chi của Trình lương đệ thỏa mãn thở dài một hơi,
"Vẫn là thân thể của ái phi thoải mái nhất."
Suy nghĩ của Trình Lương đệ trăm chuyển ngàn hồi, trên mặt vẫn là vẻ thẹn thùng như trước. Đến khi Thái tử ôm nàng đến trên giường, lại muốn nàng mấy lần xong, cuối cùng cũng ngủ như Trình Lương đệ mong muốn.
Xem Thái tử ngủ say bên cạnh mình, đôi mày thanh tú của Trình Lương đệ theo bản năng chạm vào nhau.
Dường như là nghĩ ra cái gì đó Trình Lương đệ mới đóng ánh mắt lại dần dần ngủ.
Ngày hôm sau, sáng sớm Thái tử vừa mới rời khỏi điện Di Hoa Trình Lương đệ liền khoác thêm một cái áo mỏng, từ trên giường ngồi dậy.
Nương nương.
Trong tay Tố Lan bê một bát thuốc nhỏ đen sì, từ ngoài phòng đi vào, quỳ gối bên giường Trình Lương đệ,
"Thuốc đã sắc được rồi, nương nương thừa dịp còn nóng uống vào đi."
Ừ. Nhận lấy bát thuốc từ trong tay Tố Lan, Trình Lương đệ ngửa cổ một hơi uống hết.
Đặt lại bát vào trong mâm, Trình Lương đệ bảo Tố Lan đi xuống mới lại một lần nữa nằm xuống giường.
Ba ngày sau, ngày sinh của Hoàng hậu đúng hạn tới.
Mặc dù cung yến chúc thọ Hoàng hậu thiết vào lúc chạng vạng, nhưng từ sáng sớm Ôn Ly đã bắt đầu công tác chuẩn bị. Gà trống vừa gáy tiếng thứ hai Ôn Ly đã bị Hồng Nhị và Lục La lôi ra khỏi chăn.
Nhìn một hàng quần áo bày trước mặt, Ôn Ly lập tức choáng váng.
"Tiểu thư, chọn lấy một bộ cô thích đi! Thọ yến của Hoàng hậu nương nương không thể đến muộn đâu!" Hồng Nhị cầm lên một bộ cung trang màu hồng nhạt, ân cần đưa đến trước mặt Ôn Ly.
Khóe mắt Ôn Ly giật giật, ánh mắt nàng đảo một lượt qua một loạt những bộ quần áo màu sắc rực rỡ, sau đó cảm thấy đầu có chút choáng váng.
Bộ này đi.
Tùy ý chỉ một bộ quần áo màu vàng nhạt, Ôn Ly day day huyệt thái dương của mình.
Được rồi! Một loạt quần áo trong nháy mắt bị mang xuống, chỉ để lại một bộ Ôn Ly vừa chỉ. Sau đó, hàng loạt trang sức châu báu lại được nâng đến trước mặt Ôn Ly,
"Tiểu thư tiểu thư, còn có trang sức cô cũng chọn mấy cái đi!"
Khóe mắt Ôn Ly lại rút rút, nghĩ rằng nhất định là Hồng Nhị không hiểu quy tắc ngầm trên yến hội. Trang điểm còn xinh đẹp hơn cả nhân vật chính, đây không phải đi dự tiệc, mà là đi kéo thù hận.
Chọn một cái trâm cài tóc trắng trong thuần khiết, Ôn Ly lệnh các nàng bưng hết trang sức sáng lòe xuống. Hồng Nhị tuy có chút tủi thân, nhưng rất nhanh lại lấy lại sức mạnh,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!