Cửa? A Sinh ngẩn người,
"Cái cửa lớn ngoài kia chính là cánh cửa duy nhất ở đây mà."
Quan tài. Ngô Lão Cẩu và Chung Thanh cùng nói.
Ngô Lão Cẩu ngẩng đầu nhìn thoáng qua Chung Thanh, người kia cũng rất mau ngậm miệng, sau đó bắt đầu đứng lên kiểm tra cái quan tài mà Hắc Bối Lão Lục đã nằm.
Thấy vẻ mặt khó hiểu của A Sinh, Ngô Lão Cẩu chỉ chỉ quan tài nói:
"Nếu đoán không sai, quan tài này chính là cửa vào chủ mộ, cho nên bọn họ mới để Lục gia ở đây, để chắc chắn rằng hắn có thể bị chúng ta phát hiện chứ không ngạt thở mà chết."
A Sinh ngạc nhiên nói:
"Những người đó đã sớm biết chúng ta sẽ đến? Vậy trước đây cái quan tài đó chứa thứ gì?"
Không biết.
Ngô Lão Cẩu lắc đầu, quay lại nói với Chung Thanh:
"Có phát hiện cơ quan không?"
Chung Thanh nhíu nhíu mày, trả lời:
"Đáy quan tài và nền nhà đều kín mít, bên trong quan tài cũng không phát hiện cơ quan gì, nhưng phía dưới quả thật có tiếng vọng, cho nên cửa ngầm chắc là ở dưới quan tài, nhưng cơ quan để mở cửa chắc là nằm đâu đó ngoài quan tài."
Ngô Lão Cẩu ngẩng đầu bỗng nhiên nhìn thấy bốn phía giường đá đều có điêu khắc rồng đạp mây muốn bay lên, cảm thấy khẽ động, đi đến bên một con rồng nhìn nhìn, nói:
"Ngọc thạch trong miệng con rồng này nhìn màu sắc có chút kỳ quái."
Chung Thanh và A Sinh phản ứng cũng không chậm, nghe xong liền đi qua nhìn, quả nhiên phát hiện viên ngọc màu trắng ngà sau khi bị ánh đèn chiếu vào một thời gian liền hiện ra màu hổ phách lấp lánh. Nhưng viên ngọc bị kẹp chặt chỉ chừa ra một khe nứt nhỏ, dùng tay không thể lấy ra được.
Nếu có thay đổi chứng tỏ nó có liên quan tới cơ quan, Ngô Lão Cẩu liền nói:
"Cẩn thận kiểm tra lại chín con rồng này."
Không kiểm tra lại thì không sao, vừa kiểm tra, ba người liền phát hiện vài chỗ không bình thường.
Ngọc thạch trong miệng của chín con rồng dưới ánh đèn liền hiện ra bảy màu không giống nhau, hơn nữa núi đá mà con rộng đang đứng đều là núi ngũ hành, đỉnh của núi ngũ hành cũng thuận theo đầu của con rồng mà hướng vào hai cổ quan tài.
Ngô Lão Cẩu chăm chú một lúc lâu, bỗng nhiên nói:
"Chung Thanh cậu đối với phong thuỷ có hiểu biết hơn tôi, nếu hoàng đế ngày xưa đều tư xưng là chân long thiên tử, vậy thì tìm cửa vào chủ mộ thất cũng được xem là quá trịnh tìm long mạch, có nghĩ đến cái gì không?"
Chung Thanh nghe vậy sửng sốt, thấy vẻ mặt không giấu nổi sự kinh ngạc của Chung Thanh, biết hắn kinh ngạc là vì không biết vì sao mình lại biết hắn thông thạo phong thuỷ, vì thế nở nụ cười:
"Tôi mạnh về kinh nghiệm thực tiễn hơn là lý luận tri thức, cậu theo Phật Gia nhiều năm như vậy, chắc chắn có hiểu biết đối với chuyện này."
Mắt Chung Thanh chợt loé sáng, nghĩ nghĩ rồi nói:
"Cửu long tranh phong, chân thân nhất hiện. Ý muốn nói trong chín con rồng này chỉ có một con là thật, chắc cũng chính là chỗ cơ quan mở cửa mà chúng ta đang nghĩ đến."
Nói xong, hắn đi đến bên bệ đá động động thử, tiếp tục nói: "Mấy cái bệ này đều có thể xoay tròn, căn cứ theo số ô vuông, cái bệ đầu tiên ấn vào chuyển động theo chiều kim đồng hồ một ô, sau đó xoay ngược lại năm ô; cái thứ hai xoay theo chiều kim đồng hồ hai ô, sau đó xoay ngược lại sáu ô; theo cách suy luận này xoay đến con cuối cùng, không thể xoay lố, cũng không thể xoay thiếu.
Đợi tất cả các bệ vào vị trí, con rồng thật sẽ tự động hiện ra.Nhưng mà,
"Chung Thanh bỗng nhiên quay đầu nhìn Ngô Lão Cẩu nói:"Trong số mấy con rồng này, con nào là con cần xoay đầu tiên mới là mấu chốt.
"Ngô Lão Cẩu nghĩ nghĩ, bỗng nhiên đặt Tam Thốn đinh xuống đất, thuận thế ngồi xổm xuống nhướng mày nói:"Mày chọn cái nào?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!