Nó còn gọi điện lại, cười nhạo tôi không kiêng nể:
"Chị à, không nghe lời người lớn, giờ chịu thiệt còn kêu ai?"
Tôi bực bội đáp:
"Cảm ơn vì em đã cười nhạo chị."
Sau khi hỏi rõ lý do tôi và Tạ Vi Vi trở mặt, em trai tôi thở dài, rồi nói:
"Chị có muốn về ở với em một thời gian không?"
Tôi: ……
Tôi biết nó lo tôi nghĩ quẩn.
Dù sao thì, người mà tôi luôn xem như con ruột suốt mười tám năm, nay lại trở mặt, chẳng còn nhận tôi nữa, ai mà không đau lòng.
Kiếp trước, tôi đúng là đã không nghĩ thông suốt.
Sau khi biết Tạ Vi Vi đã nhận lại Trần Mai và Lý Dũng, còn lừa tiền của tôi để giúp họ nuôi con trai, tôi vẫn không chịu cắt đứt quan hệ với nó ngay lập tức.
Giống như một con bạc đã thua sạch, đến cả cái quần cũng dốc nốt để cược ván cuối, vẫn tin rằng mình sẽ lật ngược tình thế.
Nói cho cùng, chỉ vì cái giá mình đã bỏ ra quá lớn.
Tôi đã nuôi nó bao nhiêu năm, dồn biết bao tình cảm, vậy mà nó phản bội tôi, biến tất cả nỗ lực của tôi thành một trò cười.
Tôi không cam lòng khi những gì mình bỏ ra lại trở thành trò cười, không muốn dừng lại đúng lúc để giảm thiệt hại.
Cộng thêm…
Cuối cùng, tôi đã phải trả giá bằng cả mạng sống cho sự không cam lòng đó.
Kiếp này, tôi đã nghĩ thông rồi, từ sau khi không còn áp lực phải nuôi Tạ Vi Vi nữa, cả người tôi nhẹ bẫng như vừa được giải thoát.
Mỗi ngày mở mắt ra, tôi không còn phải nghĩ đến học phí, tiền lớp phụ đạo của nó bao nhiêu, tiền sinh hoạt, tiền tiêu vặt cần bao nhiêu, sau này nó mua xe, mua nhà thì tôi lại phải dành dụm cho nó bao nhiêu nữa.
Đến mức bản thân mua gì cũng phải xem giá, ngay cả mỹ phẩm cũng không dám mua loại đắt tiền.
Bây giờ thì sao, tôi có thể không chớp mắt mà mua thứ tốt nhất, mình thích nhất, miễn trong khả năng tài chính của mình, vui khỏi nói.
Vì vậy, tôi từ chối lời mời của em trai bảo tôi về nhà ở một thời gian.
Em trai lại an ủi tôi:
"Chị à, đừng buồn nữa, con nhỏ vô ơn đó khổ còn ở phía sau kìa."
Phải rồi, không còn tôi chu cấp, chuyện nó có thể đi học đại học được hay không còn chưa chắc.
Giờ nhà Trần Mai nhận nó về, rõ ràng là vì muốn bóc lột nó.
Nó đầu óc không sáng, bị chút ân huệ nhỏ của cha mẹ ruột dụ dỗ, tưởng họ là người tốt.
Tôi ngồi đây chờ xem trò cười của nó!
6
Không ngờ đấy, trò cười của Tạ Vi Vi đến nhanh thật.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!