Chương 4: (Vô Đề)

Nó viết rằng:

"Còn biết ơn gì chứ, biết ơn cái con khỉ, ai biết được có phải Tần Duệ không sinh được con nên mới cướp tôi từ cha mẹ ruột của tôi không." 

"Bà ta bị chồng bỏ là đáng đời!" 

Ngay cả chuyện nó học hành không tốt, tôi đăng ký lớp phụ đạo, tịch thu máy tính bảng và điện thoại của nó, thúc ép nó học hành chăm chỉ.

Trong nhật ký của nó, tất cả đều là bằng chứng cho thấy tôi không thích nó. 

Nó viết rằng trong khi bạn bè nó được đi du lịch, được cha mẹ dẫn ra nước ngoài nghỉ dưỡng, thì nó lại phải ở nhà học như khổ sai, làm việc nhà, đến cả chơi game cũng không được. 

Nhất Phiến Băng Tâm

Quả nhiên không phải con ruột thì không xót, suốt ngày chỉ biết bắt nó làm những chuyện nó không thích. 

Nhưng số lần nó làm việc nhà ở nhà, đếm trên đầu ngón tay. 

Việc nhà mà tôi bảo nó làm, chỉ là vệ sinh phòng riêng của chính nó. 

Thỉnh thoảng khi tôi quá bận, mới nhờ nó giúp quét dọn nhà cửa một chút. 

Còn chuyện chơi game thì khỏi nói, sau khi lên lớp 11, có một thời gian nó nghiện game nặng, ngày nào cũng chơi với bạn đến ba bốn giờ sáng, tôi mới phải tịch thu máy tính bảng và điện thoại. 

Nó còn viết trong nhật ký rằng, cha mẹ ruột của nó là tỷ phú. 

Sẽ có một ngày họ lái siêu xe, mang theo vệ sĩ đến đón nó về sống cuộc sống nhà giàu. 

Nói sao nhỉ. 

Kiểu mộng mơ như vậy, đúng là điều mà cái tuổi đó có thể tưởng tượng ra. 

Nhưng tôi không nghĩ việc dạy dỗ của mình có vấn đề gì.

Từ lúc nó bắt đầu biết nhớ, hầu như chuyện gì tôi cũng đều bàn bạc với nó, xem nó như một cá thể độc lập và luôn tôn trọng nó. 

Chưa từng lấy thân phận người mẹ để độc tài, áp đặt hay dùng đạo đức để trói buộc nó. 

Dù nó có nổi loạn ở tuổi dậy thì, tôi cũng chưa từng cắt tiền tiêu hay trừng phạt nó, ngược lại còn tâm sự, trò chuyện với nó. 

Nên chỉ có thể nói, gen di truyền thật sự quá mạnh mẽ. 

Nó hoàn hảo thừa hưởng tính cách ích kỷ, chỉ biết nghĩ cho mình của cha mẹ ruột. 

Tôi đem quyển nhật ký của nó bán như phế liệu cho tiệm thu mua ve chai, dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ trong nhà, rồi thông báo cho người mua nhà đến làm thủ tục sang tên. 

Thủ tục sang tên diễn ra rất suôn sẻ. 

Ba ngày sau, tôi xách hành lý rời khỏi Vân Thành, đến một thị trấn nhỏ mà tôi luôn yêu thích, nhưng vì việc học của Tạ Vi Vi nên chưa từng đi. 

Tôi mua một căn nhà mới ở thị trấn đó, định sẽ ở lâu dài.

Tạ Vi Vi liên lạc lại với tôi là bảy ngày sau đó. 

Nó sắp đi học, cần học phí và tiền sinh hoạt. 

Nhưng khi trở về, nó phát hiện không chỉ căn nhà đã đổi chủ, mà tất cả phương thức liên lạc với tôi cũng đều bị tôi chặn và xóa hết. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!