Chương 913: Ám thị tâm lý.

Đánh giá: 7 / 3 lượt

Hạt trà trên núi đã thu hoạch về hết, giờ đang phơi trên khoảng sân trống của nhà xưởng.

Kiều Kiều mấy lần định nhặt vài hạt về nghiền dầu trà chơi, nhưng vì lịch trình quá bận rộn nên đều thất bại.

Lúc này đã không còn ai làm việc nữa, đầu bếp Tưởng vừa lật trở hạt trà xong, đang cầm điện thoại gọi video với vợ:

"... Hôm nay gió to quá… ký túc xá em xem chưa? Dọn dẹp thế nào đây... nệm giường anh đặt rồi, rèm cửa để em lo nhé? Được được... cái bàn cũ ở nhà đừng gửi nữa, tiền ship còn không bằng mua cái bàn mới…"

"Bao giờ em mới qua đây... Con gái đến Tết Tây mới được nghỉ cơ, còn một hai tháng nữa lận... Anh chịu không nổi, dọn dẹp một mình mệt lắm…"

"Cái livestream hôm qua người thả tim là em đúng không? Sao thả tim mà không để lại bình luận hả… Anh nói này, hôm qua nấu cơm cháy ngon lắm ấy! Chỉ tiếc người ăn ít quá…"

"Giờ cũng chẳng còn việc gì… chỗ này toàn lao động thời vụ, hết việc là thôi, không nuôi cơm đâu... Anh đi câu cá đây! Bên đồi kia có cái ao hoang…"

"Chẳng câu được, lạnh thế này cá cũng lười bơi..."

Đến khi kết thúc c. uộc gọi, thời gian trò chuyện đã hơn mười phút.

Đầu bếp Tưởng thở dài, vợ thì không chịu tới, chỉ đạo từ xa bắt anh ta dọn phòng, mệt còn hơn nấu cơm.

Nhưng nghĩ tới chuyện sắp được đoàn tụ, lòng anh ta lại phấn chấn.

Nghe nói dầu trà làm kem dưỡng tay rất tốt? Khi nào mới làm vậy nhỉ? Đám hạt trà này cũng phơi gần khô rồi!

Vấn đề này tối đến lúc ăn cơm, anh ta liền hỏi ngay.

Nhưng Kiều Kiều chỉ biết thở dài:

"Không được đâu, không được đâu, cháu bận quá, không lo nổi nữa!"

Cậu giơ ngón tay ra đếm:

"Hôm nay gió to quá, anh Yến Bình nói livestream sẽ khó nghe rõ. Hạt trà trên núi cũng chưa phơi khô xong, nên chuyện làm kem dưỡng tay tạm hoãn đã."

"Ngày mai cậu mợ cháu tới, mẹ cháu sợ họ ngại, bắt cháu phải ra đón tiếp, giúp dọn phòng nữa."

Ngô Lôi làm rơi cả đũa:

"Cha mẹ tôi tới à? Sao tôi không biết?"

Tống Đàm nhịn cười, vẻ mặt ngơ ngác:

"Ủa, anh Ngô Lôi không biết à? Em còn tưởng cậu đã nói với anh rồi cơ!"

Đúng đó, Kiều Kiều cũng thắc mắc:

"Lúc gọi điện cho nhau không nói ạ?"

Ngô Lôi: …

Gọi cái gì chứ? Cũng chẳng có gì để nói, lần c. uối cùng gọi điện cũng phải cách đây cả chục ngày rồi.

Anh ta tự biết mình đuối lý, liền vội vàng nhặt đũa lên, đánh trống lảng:

"Họ tới rồi còn dọn phòng làm gì? Định ở lâu à? Ở trên núi luôn à?"

Không phải đâu ạ!

Kiều Kiều giải thích:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!