Tống Hồng Mai không hài lòng chút nào:
"Anh làm kinh doanh kiểu gì mà không muốn có khách vậy?"
Lão Trương cũng bực bội:
"Chị ơi, mỗi lần chị dẫn người đến đây là lại đòi giảm giá, tôi làm sao mà kiếm được lời đây?"
Ai làm kinh doanh mà chẳng nói vậy, Tống Hồng Mai cũng bán trứng gà và bánh nướng, nói là không kiếm được mấy, nhưng bà chẳng tin!
Bà quay đầu nói với Tống Đàm:
"Đừng nhìn chỗ này cũ nát mà lầm, thực ra cả khu đất này đều là của ông ta đó, nếu không thì ai mà để yên cái khu nhà tồi tàn thế này để bán gà vịt ở khu phố cũ chứ? Người ta đến phá từ lâu rồi."
May mà nơi này nằm lọt thỏm trong mấy khu nhà tập thể, không ảnh hưởng đến cảnh quan thành phố, nếu không thì cái việc kinh doanh lén lút này làm sao mà tồn tại được.
Tống Hồng Mai đã sống ở khu nhà tập thể này hơn hai mươi năm, trong lòng hiểu rõ mọi chuyện:
"Đàm Đàm, đừng để ông ta lừa, vịt này đều do ông ta tự ấp nở ở nhà, không tốn bao nhiêu chi phí đâu – để cô nói cho nghe, năm ngoái giá là bốn đồng một con, đừng để bị hớ đấy!"
Mặt lão Trương thay đổi hẳn:
"Chị! Chị có phải là muốn phá hoại tôi không? Năm ngoái là giá năm ngoái, năm nay cái gì chẳng lên giá? Bốn đồng tôi không bán đâu!"
Tống Hồng Mai quay đầu bỏ đi:
"Mấy người tự bàn đi, tôi phải về nấu cơm đây."
Rồi bà bỏ đi ngay.
Ba người còn lại ngơ ngác nhìn nhau, rồi Kiều Kiều hỏi lại:
"Bốn đồng một con sao?"
Lão Trương kiên quyết từ chối:
"Không! Thấp nhất là bốn đồng rưỡi, nếu không thì đi nơi khác mua!"
Tống Đàm suýt phì cười.
Cô đã hỏi giá trước rồi, không nơi nào bán dưới năm đồng cả, xem ra bốn đồng đúng là quá lời rồi.
"Được, bốn đồng rưỡi thì bốn đồng rưỡi, cho chúng tôi xem trước đã."
Xem thì xem thôi.
Lão Trương tự tin về đám vịt của mình, dẫn hai người qua căn nhà phía trước, vòng ra sân sau, rồi qua một phòng nữa, rồi mới vào sân trong.
Đây mới thực sự là căn cứ bí mật của ông ta.
Ở đây có một cái mái che nửa vời, từ xa đã ngửi thấy mùi hôi của phân vịt.
Nhưng khi bước vào, một đám vịt con lông vàng mượt mà, lắc lư cái m.ô.n. g chạy tới!
Cảnh tượng thật đáng yêu!
Kiều Kiều không nhấc nổi chân, ngồi thụp xuống và nhìn đám vịt chằm chằm.
Lão Trương ở bên giải thích:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!