"Cửa hàng ngũ kim, đáng ghét thật!"
Kiều Kiều bực bội leo lên xe.
Tống Đàm cười xoa đầu cậu:
"Ngoan nào, chị cũng thấy họ không tử tế, sau này mình sẽ hạn chế đến đó."
Kiều Kiều ấm ức sờ cái mã QR trước ngực, giọng đầy trách móc: Họ không trả tiền.
"Không sao, em thấy không, rau của mình ngon thế cơ mà, ăn rồi thế nào họ cũng muốn mua nữa. Lần tới, Kiều Kiều cố gắng bán rau nhanh một chút, chúng ta sẽ không bán cho họ nữa!"
Đây không phải dỗ dành trẻ con, mà là Tống Đàm thực sự nghĩ rằng với kiểu người như chị dâu họ, dù có cố ý giữ rau lại cho, chắc hẳn chị ta cũng sẽ khoe khoang khắp nơi rằng:
"Rau gì mà hai mươi đồng một cân chứ! Nếu không phải là ủng hộ người thân thì tôi chẳng nỡ bỏ ra số tiền đó!"
Huống chi, nhìn thái độ hôm nay của bác cả và mọi người, căn bản họ không tin rau này giá hai mươi một cân. Nếu họ mà quay lại mua, đông người nhìn vào chẳng phải càng bẽ mặt sao...
Hừm, nghĩ tới cũng thấy hơi vui.
Tống Đàm tự trách mình không giữ vững đạo tâm, trong khi Kiều Kiều đã vui vẻ cười tít mắt:
"Đúng rồi! Không bán! Không cho họ ăn!"
Rồi đôi mắt đen láy nhìn chị: Chúng ta về nhà à?
Tống Đàm định thần lại:
"Chúng ta đã mang rau cho bác cả, cũng phải mang cho cô hai, đúng không? Phải công bằng mà."
Kiều Kiều nhăn mặt:
"Cô hai, hơi xấu tính."
Quay lại nhìn cái giỏ nhỏ trên ghế sau, cậu nhóc băn khoăn:
"Nhưng nếu là cô hai thì còn tốt hơn là cửa hàng ngũ kim."
---
Cô hai của Tống Đàm, Tống Hồng Mai, vào những năm 80 đã rời thôn quê về làm dâu một gia đình thành thị. Ngoài nhan sắc, chồng bà còn chọn bà vì tính cần cù tề gia của bà.
Quả thực, bà đảm đang thật sự, lại biết vun vén gia đình. Chỉ dựa vào hai vợ chồng, một người bán đồ ăn sáng, một người đi làm, mà bà có thể dành dụm cho đứa con độc nhất một căn hộ rộng ở trung tâm thành phố, đủ biết bà khéo lo thế nào!
Dù vậy, hai ông bà vẫn ở trong khu nhà tập thể cũ kỹ.
Chiếc xe bán tải nhỏ của Tống Đàm đậu gọn trong một góc sân tập thể, tránh được nguy cơ bị phạt. Vừa xuống xe với Kiều Kiều, cô đã nghe ai đó bên cạnh hỏi với vẻ ngờ ngợ:
"Các cháu... là người thân của Hồng Mai phải không?"
Tống Đàm ngạc nhiên, rồi nhận ra mấy bác gái – có lẽ cũng vừa đi chợ về, tay xách túi nhựa, lấp ló vài nhánh hành, tỏi và rau xanh bên trong.
Cô gật đầu:
"Vâng, cô cháu tên là Tống Hồng Mai. Nhà trồng được chút rau, cháu mang cho cô ấy để ăn tươi ngon hơn."
Mấy bác nghe vậy liền cười rộ lên:
"Nhớ rồi, tết vừa rồi cô bác cũng để ý đấy – tự hỏi không biết con cái nhà ai, sao cả hai chị em đều xinh thế! Hỏi ra mới biết là cháu của Hồng Mai!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!