Chương 42: Bệnh nhân đến hỏi thăm.

Đánh giá: 7 / 3 lượt

Bệnh viện Nhân Ái, Thủ đô.

Lục Tĩnh mặc chiếc áo len lông cừu trắng mềm mại, bước vào khu nội trú với bước chân nhanh nhẹn.

Khác hẳn dáng vẻ thường ngày u sầu, hôm nay gương mặt bà hồng hào, tóc dài xõa nhẹ, trông phơi phới như làn gió xuân, đầy niềm vui.

Giọng nói bà cũng cao hơn bình thường một chút:

"A Xuyên! Trưa nay chúng ta ăn sủi cảo nhé!"

Lục Xuyên gấp chiếc máy tính bảng lại, ngước lên nhìn bà:

"Sao hôm nay trông mẹ vui thế?"

Lục Tĩnh đặt túi giữ nhiệt lên bàn, quay đầu cười nhẹ: Có không nhỉ?

Lục Xuyên: …

Nếu lúc quay đầu mẹ không cười, chắc sẽ không rõ đến thế.

"Có phải bên Chu Dũng Chí có chuyện gì xui xẻo không?"

Nghĩ kỹ lại, vào giờ này mà có chuyện làm mẹ vui vẻ đến vậy, chắc là liên quan đến việc ông chồng cũ bất hạnh?

Lục Tĩnh đã lấy hai chiếc hộp giữ nhiệt to ra, vừa mở nắp vừa trách yêu anh:

"Con nói gì thế? Đó là cha con đấy! Dù con mong ông ấy gặp chuyện không may, nhưng mẹ với ông ấy thì có gì liên quan chứ? Xui xẻo."

Vậy mà mẹ vui chẳng có đầu có đuôi như thế…

Lục Xuyên dứt khoát không hỏi nữa.

Lúc này, Lục Tĩnh đưa cho anh một hộp giữ nhiệt nặng trĩu, một hộp to đầy ắp bánh sủi cảo, ước chừng phải đến năm chục cái!

Ngăn nhỏ bên cạnh có chút giấm, nhưng không nhiều.

Hương thơm của sủi cảo và vị chua của giấm dậy lên, khiến Lục Xuyên không tự chủ được mà nuốt nước bọt, cảm thấy bao tử như vừa được đánh thức.

"Nhiều sủi cảo thế này? Mẹ, chúng ta chia ra…"

Anh vừa nói được nửa câu, đã thấy Lục Tĩnh ngồi xuống trước giường bệnh, mở hộp giữ nhiệt cùng loại với anh. Số sủi cảo trong hộp của mẹ cũng chỉ ít hơn anh vài cái mà thôi.

Mẹ, Lục Xuyên hơi lưỡng lự,

"sủi cảo có lẽ hơi nhiều đấy?"

Nhưng không ai trả lời anh cả.

Chỉ thấy Lục Tĩnh vội vã gắp một chiếc sủi cảo tròn trịa, đưa ngay vào miệng.

Cứ thế, bà ăn liền ba cái một lúc, rồi mới nhớ ra vẫn còn cậu con trai bệnh nhân, vội ngẩng đầu nhìn anh, thúc giục không mấy tận tâm:

"Mau ăn đi, ăn nhanh lên!"

Lục Xuyên trầm ngâm một lát rồi cũng cầm đũa lên.

Ở trong viện lâu ngày, khẩu vị anh không còn tốt lắm, nhưng vừa ngửi thấy mùi thơm của sủi cảo, bao tử lại réo lên cồn cào.

Khi một chiếc sủi cảo vừa vào miệng, hương vị thơm ngọt của rau tề thái và vị t. hịt thơm lừng hòa quyện, cùng nước t. hịt tươi ngon bùng nổ trong khoang miệng...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!