"Vẫn là xe bán tải tốt hơn!"
Tống Tam Thành đặt những khúc gỗ đã cấy nấm vào thùng xe bán tải, cuối cùng cũng phải thừa nhận ánh mắt tinh tường của Tống Đàm.
Khúc gỗ này dài khoảng 1m2, nếu dùng xe van thì chở được mấy cây chứ? Phải là xe bán tải thôi! Chở được nhiều mà lại tiện.
Kiều Kiều nhìn chằm chằm vào thùng xe chất đầy khúc gỗ, rồi lại nhìn sân nhà ông nội trơ trụi, khuôn mặt trắng trẻo đầy mồ hôi:
"Xong chưa ạ? Kiều Kiều có thể nghỉ chưa? Mệt quá rồi!"
Mệt cái gì mà mệt!
Tống Tam Thành nhìn cậu với vẻ không hài lòng:
"Sức lực là để làm việc, làm xong rồi nghỉ! Bố bằng tuổi con đã đi gặt lúa, cấy lúa cả ngày không ngẩng đầu lên."
Ngô Lan xót con, lườm ông một cái:
"Ông khổ từ bé rồi, con trai tôi chưa phải chịu khổ bao giờ."
Quay lại, bà dỗ dành cậu bé Kiều Kiều đang chực khóc:
"Ngoan, đừng để ý đến bố con. Nhìn chị con kìa, nếu không có Kiều Kiều giúp, chị con sẽ vất vả biết bao nhiêu. Mỗi bữa Kiều Kiều ăn ba bát lớn, nên phải làm việc cho bõ, thế thì mới khỏe mạnh!"
"Con xem này, nếu ngày trước con không ăn nhiều như thế, mẹ đã không bắt con làm nhiều việc như thế đúng không?"
Kiều Kiều mở miệng ra định cãi lại, cuối cùng không nghĩ ra được gì, lại không nỡ mỗi bữa chỉ ăn hai bát, đành ấm ức ngồi vào ghế phụ — giờ đây cậu đã tự biết lên xe, tự cài dây an toàn.
"Chị ơi, công việc của em xong chưa ạ?"
Tống Đàm xoa đầu cậu, tay đầy mồ hôi, rồi dỗ dành:
"Ngoan, lát nữa lên núi, xếp mấy khúc gỗ này là xong thôi. Kiều Kiều còn làm được không nào?"
Những khúc gỗ đã được cấy nấm giống trong mấy ngày nay, lần lượt được người nhà chở lên núi, dựng từng cây lên, xếp thành hình chữ V ngược. Việc này tuy không nặng, nhưng khúc gỗ nhiều, đi đi lại lại, dù sao cũng mệt.
Tống Đàm giờ khỏe lắm, khúc gỗ dài 1m2, đường kính 15cm, cô có thể bưng bảy tám cây một lần, đi thoăn thoắt, nên đến cuối cùng Kiều Kiều chỉ cần giúp dựng các khúc gỗ lên.
Cậu ngốc nghếch, trước kia Ngô Lan lo sợ cậu bị thương nên hầu như không cho làm gì cả.
Sau khi Tống Đàm quay về, vì ban ngày cô thường ăn rau dại, tối lại tu luyện, cả nhà ăn ngủ đều ngon, mỗi bữa ba bát cơm, có sức làm lao động mà không dùng thì Ngô Lan cũng thấy tiếc!
Kiều Kiều liền ưỡn ngực:
"Kiều Kiều làm được! Kiều Kiều giỏi hơn bố!"
Tống Tam Thành và Ngô Lan ngồi ở ghế sau liếc nhìn cậu, thầm nghĩ: con ngốc ơi, con còn làm không bằng chị con nữa kìa!
Nổ to thật!
Cả nhà vật lộn đến trưa mới xếp xong mấy khúc gỗ.
Giờ đã cuối tháng ba, cỏ cây đ.â. m chồi, những cây sổi trong rừng vẫn chưa mở lá, ánh mặt trời chiếu xuống ấm áp dễ chịu.
Nắng làm cho mấy khúc gỗ mới xếp xong càng thêm đẹp.
Nhưng Tống Tam Thành lại lo lắng —
"Không ổn đâu, mấy khúc gỗ vừa cấy nấm này không thể phơi nắng như thế được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!