Ông nội của Tống Đàm, Tống Hữu Đức, là một người nông dân chính gốc, năm nay đã 79 tuổi.
Ông có vấn đề về phổi, thường ngày hay thở gấp, nên mấy năm nay không làm việc gì nhiều. Hàng ngày ngoài chăm sóc vườn rau ra, ông chỉ chơi bài lá với mấy ông cụ trong làng.
Trên tay luôn cầm một chiếc tẩu thuốc cổ xưa, mười dặm tám làng đều hiếm thấy, hằng năm đều có người đến xin dầu thuốc từ trong cán tẩu để chữa mụn nhọt.
Còn bà nội Vương Lệ Phân thì khỏe mạnh, chân tay linh hoạt, rất giỏi nấu ăn. Hiện tại, vườn rau nhà họ vẫn được bà chăm sóc ngăn nắp gọn gàng, mỗi năm đều có người trong làng đến xin giống rau từ bà.
Đúng là trụ cột của nhà họ Tống.
Tống Đàm bước ra khỏi sân, vòng qua một mảnh vườn, thấy một ngôi nhà gạch đỏ nằm ở chân núi, sân trước được lát xi măng, góc sân có một cây quế, dưới bóng cây có mấy con gà đang phơi nắng bới đất.
Trước cổng sân là một con ngỗng trắng cực kỳ dữ tợn. Lúc đầu nó ngồi chồm hổm ở góc cửa, nhưng khi thấy có người đến, đám lông vàng trên đầu nó lập tức dựng lên, trông rất bắt mắt.
Nó trừng mắt nhỏ, cạp cạp cạp kêu lên, xòe cánh lao tới một cách uy mãn!
Sau lưng Tống Kiều cũng nhanh chóng xòe tay lao tới, miệng cũng hô to:
"Cạp cạp cạp! Đại Bạch, anh đến đây!"
Rồi ngồi xuống, ôm lấy ngỗng như hai anh em thân thiết.
Một tay vòng qua cổ dài của nó, một tay kia ôm lưng nó, tình cảm thật là sâu sắc!
Tống Đàm: …
Cảnh tượng
"người với thiên nhiên" này khiến cô nhất thời không biết phải bình luận ra sao.
Bà nội Vương Lệ Phân vừa từ bếp ra, thấy Tống Đàm thì vui mừng:
"Đàm Đàm về từ khi nào vậy?"
Nhìn sang Tống Kiều:
"Kiều Kiều, đừng để Đại Bạch làm bẩn áo của cháu."
Kiều Kiều ngẩng đầu đáp: Cạp!
Chú ngỗng cũng nghểnh đầu, đáp lại: Cạp!
Bà Vương Lệ Phân cười lớn:
"Đứa nhỏ này… Đàm Đàm đã ăn gì chưa? Bà lấy cho cháu ít bánh nhé."
Tống Đàm vội tiến tới:
"Tối qua cháu mới về, sáng nay đi ra ngoài, chưa ăn gì cả."
Đó là hiệu ứng mà Tống Đàm mong muốn, đồ đều đã hết hạn, thì dĩ nhiên phải xử lý ngay thôi!
Cô đi quanh sân, ông bà nội đều là người chăm chỉ, nhà cửa dọn dẹp ngăn nắp, ngoài mấy con gà ở góc sân ra, chẳng có chỗ nào bừa bãi.
Ngay lúc ấy cô chợt nảy ra ý, bèn ngồi xuống, ngón tay tạo ra một chút linh khí bằng hạt gạo, chỉ lắc lắc một cái, liền thấy người bạn thân của Kiều Kiều ngay lập tức bỏ cậu ra, xòe cánh cạp cạp lao đến như gió!
Tiếng bịch bịch từ đôi chân dẹp của nó vang lên trên nền xi măng, chiếc mỏ nhỏ màu vàng đưa ra phía trước dài ngoằng, có thể thấy là nó đang sốt ruột đến nhường nào!
Không chỉ Đại Bạch Ngỗng, cả năm con gà đang phơi nắng trong ổ cát cũng điên cuồng lao tới, con gà trống đầu đàn với cái mào đỏ rực rung rung, lao tới như thể đang chuẩn bị đánh nhau!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!