Làm nhà xong rồi, Giản Thanh Vân mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm. Trong khoảng thời gian này vẫn là một tay Mạt Tư vừa vội vàng chặt cây xây nhà vừa nấu cơm. Cô biết hắn mệt chết đi, nhưng mỗi lần muốn phụ hắn nấu cơm, hắn đều không cho. Bây giờ nhà gỗ làm xong rồi, hắn cũng có thể thoải mái hơn.
Trong nhà gỗ còn chưa có gì, sau khi làm nhà xong, sang hôm sau Mạt Tư dùng gỗ thừa làm một cái giường, ngày sau nữa lại làm một cái bàn với mấy cái ghế, lúc này căn nhà mới hoàn toàn làm xong.
Rúc trong lòng Mạt Tư, Giản Thanh Vân cười tít mắt nhìn căn nhà mới của họ. Tuy chỉ có hai người bọn họ, nhưng sau này sinh cục cưng ra, có cục cưng và bọn họ là được rồi. Thật ra, trong lòng Giản Thanh Vân cũng có chút không yên, dù sao thì chỉ có bọn họ ở đây, có phải quá cô tịch hay không?
Thôi, nếu như không quen thì sau này con lớn hơn, bọn họ lại đến bộ lạc khác là được rồi. Nghĩ như vậy, trong lòng cô liền an tâm không ít.
"Thanh Vân, về sau chúng ta sẽ ở đây."
Mạt Tư cười tít mắt xoa xoa tóc Giản Thanh Vân, lại cúi đầu đặt trên trán cô một nụ hôn.
Giản Thanh Vân cười gật đầu:
"Ừ, sau này cục cưng sinh ra, nếu là con gái, em sẽ để nó làm công chúa, nếu là con trai, anh sẽ bồi dưỡng nó thành dũng sĩ của rừng rậm." Cô khát khao rất lớn với tương lai.
Mạt Tư gật gật đầu, lại hôn trán cô một cái.
Bây giờ đã là cuối xuân, giữa trưa thời tiết rất nóng, Giản Thanh Vân lúc này đều trốn trong nhà gỗ ngủ. Tiểu Bạch và tiểu tiểu Bạch thì ra ngoài săn thú. Mạt Tư lo lắng cô ở trong nhà gỗ một mình không an toàn nên đều ở nhà với cô.
Buổi chiều, khi tiểu Bạch và tiểu tiểu Bạch trở về, trong miệng nó có ngậm một con thỏ hoang. Bây giờ tiểu Bạch có thể khống chế lực đạo rất tốt, không hề làm con thỏ bị thương.
Mạt Tư còn nhớ rõ trước kia khi còn ở trong bộ lạc, chỉ cần là con mồi còn sống liền nuôi nhốt. Hắn thừa dịp Giản Thanh Vân đi ngủ liền nhanh chóng dựng một cái hàng rào, sua đó thả con thỏ vào nuôi.
Khi làm xong những thứ này thì Giản Thanh Vân tỉnh lại, khệ nệ vác cái bụng ra ngoài. Mạt Tư vội vàng chạy tới đỡ cô:
"Sao không ngủ thêm tí nữa đi."
Giản Thanh Vân lắc lắc đầu, nhìn con thỏ hoang trong hàng rào cách đó không xa, cười nói:
"LÀ tiểu Bạch săn về hả anh? Trong tháng này đây là lần đầu nó săn được con mồi sống trở về." Trước kia tiểu Bạch săn mồi đều là cắn phát chết luôn.
Cô vẫn hi vọng có thể tóm được con mồi còn sống, như vậy là có thể nuôi nhốt. Về sau nếu có thể gặp được cây lúa thì tốt hơn nữa, có thể trồng lương thực, trồng rau dưa, nuôi nhốt con mồi, không cần phải ra ngoài săn thú rồi.
Tiểu Bạch nghe Giản Thanh Vân nhắc đến tên nó, liền quay đầu nhìn cô gừ gừ trả lời, sau đó lại tiếp tục chơi đùa với tiểu tiểu Bạch. Cái gọi là chơi đùa chính là: Tiểu tiểu Bạch lấy móng vuốt cào cào nó, nó nhẹ nhàng trốn thoát.
Lại qua vài ngày, thời tiết dần trở nên nóng bức.
Đây vừa vặn là một mảnh đất trống, thời điểm giữa trưa, toàn bộ căn nhà gỗ đều bị ánh nắng nóng bức chiếu đến, đến thời điểm giữa trưa Giản Thanh Vân căn bản là không ngủ được.
Không có biện pháp, giữa trưa cô chỉ có thể đến gốc cổ thụ ở xung quanh nghỉ trưa.
Giản Thanh Vân nằm trên tấm thảm da thú, nhìn mấy cây cổ thụ, nói thầm:
"Nếu có cái võng ở đây thì tốt rồi." Cô nói tiếng Hán, Mạt Tư bên cạnh nghe không hiểu liền lôi kéo cô hỏi lại.
Giản Thanh Vân miêu tả đơn giản cái võng cho Mạt Tư nghe, hắn liền đăm chiêu gật đầu.
Ngủ dưới bóng cây cũng không quá nóng bức, chỉ lát sau Giản Thanh Vân đã mơ mơ màng màng ngủ mất.
Đến lúc tỉnh lại, liếc mắt một cái đã thấy cái võng sắp hoàn thành. Giản Thanh Vân trợn mắt há hốc mồm, chỉ có thể ngây ngốc nhìn Mạt Tư đang bận việc. Mạt Tư đang dùng dây mây trong tay bện thành võng, thấy cô tỉnh lại liền quay sang híp mắt cười rồi lại tiếp tục làm việc.
Trong ánh mắt chăm chú của Giản Thanh Vân, chiếc võng rất nhanh liền hoàn thành. Không khác gì những cái võng trước kia, chỉ có điều to hơn nhiều, ngủ càng thêm thoải mái.
Mạt Tư sợ khi cô ngủ sẽ rơi xuống, vì vậy cố định võng trên bốn cây đại thụ, như vậy khi ngủ cho dù cô có xoay lật như thế nào cũng không rớt được.
Mạt Tư, cảm ơn anh.
Giản Thanh Vân nhìn cái võng trước mặt, trong lòng có chút chua xót. Mạt Tư rất rất rất rất tốt với cô, từ khi mới gặp cô, hắn đã đối xử tốt với cô rồi. Cô lại chưa làm được gì cho hắn, thậm chí tám tháng trước, cô còn không muốn mang thai con cho hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!