Giản Thanh Vân có thể lý giải tại sao bọn họ lại thề sống chết chiến đấu với quái vật tới cùng. Ở thế giới này, không có thứ gì quan trọng bằng đồ ăn. Thật ra bọn họ hoàn toàn có thể để mặc cho quái vật mang đồ ăn đi, còn bọn họ sẽ không bị thương.
Nhưng nếu như vậy thì bọn họ sẽ trở nên nhu nhược, bọn họ không thể trơ mắt nhìn đồ ăn của mình bị cướp đi như vậy được. Nhất định phải vì lương thực cùa mình mà chiến đấu tới cùng.
Mũi tên xương dễ mài hơn so với kim xương, chỉ một ngày nàng đã mài xong một mũi tên xương.
Mọi người trong sơn động rất tò mò không biết Giản Thanh Vân đang làm cái gì. Tiểu Bảo cũng tiến lại gần hỏi Giản Thanh Vân.
Giản Thanh Vân vốn muốn nói cho tiểu Bảo biết cái này là cái gì, nhưng mà vốn từ ngữ ít quá, đành phải đơn giản nói với tiểu Bảo đây dùng để giết quái vật.
Mọi người vừa nghe nói là để giết quái vật liền tiến lại gần học theo Giản Thanh Vân mài chế mũi tên.
Đến tối mọi người trở về còn cầm về hơn ba mươi con rắn đầu to. Con mồi của bọn họ bị hai con quái vật kia cướp mất một phần ba rồi, số còn lại chỉ đủ cho bọn họ ăn trong một tháng mà thôi.
Giản Thanh Vân đã đem nhánh cây thô to kia lột sạch vỏ và mài nhẵn rồi, việc còn lại là nhờ Mạt Tư. Dưới sự chỉ đạo của Giản Thanh Vân, tiêu phí một ngày trời rốt cục cũng hoàn thành cung tên. Cung thì chỉ có một cái, nhưng tên thì có cả trăm cái.
Mói người rất tò mò đối với đồ vật có tên cung tên này, đều chăm chú nhìn Giản Thanh Vân làm mẫu.
Cung rất lớn, lại rất nặng, Giản Thanh Vân cầm lên có hơi quá sức. Nhưng cô chỉ cần làm vài động tác làm mẫu đơn giản là bọn họ đã biết cách sử dụng cung tên rồi.
Bộ cung tên này đương nhiên là thuộc về Mạt Tư.
Mạt Tư rất tò mò với loại vũ khí mới của hắn, hắn học theo bộ dáng của Giản Thanh Vân bắn ra một mũi tên, không trúng mục tiêu, hắn bắn chệch vị trí. Giản Thanh Vân đi nhặt mũi tên xương về, tên này nếu không bị hỏng thì có thể sử dụng lại được.
Mạt Tư luyện tập cả một buổi trưa, độ chính xác đã được nâng lên đáng kể. Hắn lấy cây đại thụ làm mục tiêu, bắn ra mười mũi tên thì đến chín mũi tên là trúng mục tiêu. Hơn nữa lực sát thương của nó lớn hơn nhiều so với cốt mâu, mũi tên có thể bắt xuyên cả một thân cây to bằng bắp đùi.
Mà những người còn lại cũng đã biết cách chế tác cung tên, chỉ sau ba ngày, hầu như ai cũng có một cây cung tên trong tay.
Lúc này Giản Thanh Vân mới nhẹ nhàng thở phào.
Cô dạy mọi người mài mũi tên xương vô cùng bén nhọn, ít nhất lần sau khi quái vật tới bon họ có thể làm nó bị thương được. Mấy ngày nay quái vật vẫn chưa xuất hiện, chắc là đồ ăn vẫn còn. Giản Thanh Vân biết, hai con quái vật rất có thể sẽ còn tới nữa.
Lại qua khoảng một tuần, đại khái là lúc giữa trưa, hai con quái vật kia lại tới.
Lần này Giản Thanh Vân chạy vào trong động để nhìn, cô sợ mình chạy ra sẽ làm vướng tay vướng chân bọn họ.
Uy lực của cung tiễn quả nhiên lớn hơn cốt mâu rất nhiều, có thể bắn xuyên qua lớp vảy dày của quái vật. Lần này hai con quái vật đều bị thương, chúng đành mặc kệ đồ ăn mà chạy trốn vào trong rừng.
Đám đàn ông liền cầm cung tên đuổi theo, ước chừng nửa tiếng đồng hồ sau bọn họ kéo về hai con quái vật đã chết.
Lúc này Giản Thanh Vân mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Hai con quái vật đều đã chết, vết thương trí mạng chính là bị mũi tên cắm vào đầu và mặt.
Quái vật chết rồi khiến mọi người vô cùng vui vẻ, tất nhiên chúng nó cũng trở thành bữa ăn tối của mọi người.
Giản Thanh Vân được phân chia hai khối thịt quái vật, hai khối thịt này rất lớn, cộng lại cũng phải được gần trăm cân.
Giản Thanh Vân nhớ lại bộ dạng của nó lúc còn sống liền ăn không vô, dù sao thì cô cũng không thiếu đồ ăn, vì vậy cô cho Mạt Tư một khối, cũng cho mấy đứa bé trai một khối.
Không biết có phải nguyên nhân vì Giản Thanh Vân lập công hay không, lần này cô đưa thịt cho mấy đứa nhóc, tụi nó cũng không bị đám đàn ông đánh nữa.
Mạt Tư biết Giản Thanh Vân thích ăn thịt rắn, vì vậy hắn nấu cho cô một nồi thịt rắn, còn hắn thì ăn hết số thịt quái vật mà hắn được chia. Thịt nướng chảy dầu xèo xèo, hắn cũng không ngán mỡ, cứ thế trong vòng một ngày đã ăn hết khối thịt đó. Giản Thanh Vân biết hắn là đang tích trữ năng lượng.
Bọn hắn chưa bao giờ chê nhiều đồ ăn.
Qua hai ngày sau tuyết lại tiếp tục rơi, việc săn thú đành phải ngừng lại, mọi người lại tụ tập trong sơn động. Lần này tuyết rơi cả tháng trời mà vẫn chưa dừng lại, nếu không phải mỗi ngày đều có than sưởi ấm, Giản Thanh Vân sợ mình đã chết cóng từ lâu rồi.
TRước kia cô sống ở phương Nam, đêm đông có lạnh lắm cũng tầm không độ, còn nhiệt độ ở đây chắc phải âm mấy chục độ rồi. Con suối nhỏ phía sau sơn động kia đều đã đóng một lớp băng dày, cô dùng đá đập mạnh cũng không phá được băng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!