Giản Thanh Vân hửi hửi, cảm thấy mùi thật là thơm, cô cẩn thận húp một ngụm canh, bỗng nhiên cô ngẩn người.
Hương vị cực kỳ ngon, phải nói là món ngon nhất từ khi cô bước chân tới thế giới này đến giờ. Canh rắn này mang theo vị mặn nhàn nhạt, lại không có tí mùi hăng nào nữa.
Cả Mạt Tư và tiểu Bảo cũng không nghĩ tới món thịt rắn này khi nấu chín lại có thể ngon đến như vậy.
Ba người ăn sạch canh trong bát của mình một cách nhanh chóng.
Trong hai mươi ngày tuyết rơi này, đồ ăn của mấy người đàn ông đã ít đi so với trước kia nhiều lắm, bây giờ tất cả đàn ông trong quần cư đều gầy hơn trước rất nhiều.
Giản Thanh Vân và tiểu Bảo chỉ uống một chén canh rắn đã no rồi, Mạt Tư ăn thêm một bát, lại mạnh mẽ ép Giản Thanh Vân ăn thêm nửa bát nữa. Số canh rắn còn lại bị Giản Thanh Vân phân cho tiểu Đồng và mấy bé trai kia ăn.
Bởi vì mọi người bình thường đều không thích ăn thịt rắn đầu to này, cho nên bây giờ nhìn thấy Giản Thanh Vân đem thịt rắn đầu to cho mấy đứa nhóc ăn cũng không nổi giận.
Buổi tối Giản Thanh Vân quay về căn nhà gỗ nhỏ nghĩ ngơi trước, còn Mạt Tư vẫn ngồi ở hang động nói chuyện với mọi người.
Giản Thanh Vân trở lại nhà gỗ, sau đó đi vào trong không gian tùy thân.
Không gian này vẫn giống khi trước, bầu trời xanh biếc nhưng không có mặt trời. Trong không gian vĩnh viễn không phân chia ngày đêm. Bất cứ lúc nào cô tiến vào, trong không gian đều là màu xanh thẳm của bầu trời.
Trong không gian này có ba lô và va li của cô, còn tất cả trái cây dại đều được cô chuyển ra căn nhà gỗ nhỏ. Với thời tiết hiện tại thì không sợ trái cây bị hư thối.
Nhìn đất đỏ trong không gian, không phải Giản Thanh Vân không nghĩ đến chuyện gieo trồng trong không gian. Thời điểm cô mới tới thế giới này, cô chỉ nghĩ làm thế nào để thoát ra ngoài rừng rậm, không nghĩ nhiều đến chuyện trong không gian.
Cho đến khi thoát khỏi rừng rậm, mỗi ngày Mạt Tư đều dẫn cô chạy đi, thời tiết cũng càng ngày càng lạnh, chuyện trong không gian lại càng chậm trễ.
Vốn là cô muốn trồng mấy cây tím trong đây, nhưng mà khi tách trái cây tím ra thì không thấy có hạt, cô đoán có lẽ phải dùng phương pháp khác trồng cây tím rồi.
Đợi đến khi mùa đông qua có lẽ cô tìm cách trồng mấy cây trong không gian. Nếu ở đây có thể tìm được mấy cây rau thì quá tốt rồi. Giản Thanh Vân biết điều này là không có năng, cô thật nhớ mấy bữa cơm trắng với rau xào trước kia.
Giản Thanh Vân đang nghĩ ngợi đột nhiên cảm nhận được ngoài nhà gỗ có âm thanh, lúc này mới vội vàng lui ra khỏi không gian.
Mới vừa ra cô liền nhìn thấy Mạt Tư đẩy cửa vào.
Mạt Tư mang đến cho cô hai khối lấp lánh giống mật ong đông lạnh mà tiểu Bảo thường hay ăn. Tuy nhìn giống mật ong nhưng vị lại không giống mật, thế nhưng cô vẫn gọi nó là viên mật.
Giản Thanh Vân nhận lấy, nói cám ơn với Mạt Tư.
Bây giờ cô giao tiếp với họ đã không thành vấn đề, chỉ cần ngôn ngữ đơn giản một chút là được.
Mạt Tư nhe răng cười với Giản Thanh Vân rồi nằm xuống.
Hai người không ngủ gần nhau, Mạt Tư ngủ ở gần cửa nhà gỗ, Giản Thanh Vân lại nằm sát phía trong, mỗi người đắp hai cái chăn da thú, còn có than củi âm ỷ cháy nên cũng ấm áp.
Ngày hôm sau mọi người lại ra ngoài săn thú, vẫn như hôm qua đi một nửa số người, một nửa lưu lại trong sơn động. Giản Thanh Vân thủy chung không hiểu vì sao không đi hết ra ngoài săn thú đi.
Một tuần sau, Giản Thanh Vân rốt cục cũng hiểu rõ, hiểu rõ tại sao không đi săn thú hết mà lại lưu lại một nửa số người.
Sáng hôm đó sau khi thức dậy, Giản Thanh Vân nấu canh thịt rắn, bây giờ trong sơn động mọi người đều biết ăn canh rắn rồi. Thịt rắn này sau khi nấu chín ngon bà cố, còn có vị mằn mặn, không có tí mùi hăng nào, mấy ngày này mọi người đi săn toàn săn loại rắn này, chỉ có điều số lượng càng ngày càng đi.
Ngày đầu tiên săn về còn được năm mươi con, đến ngày thứ hai chỉ hơn bốn mươi con, bây giờ mỗi ngày chỉ săn được hơn hai mươi con. Tựa hồ khi tuyết rơi chỉ có duy nhất loại con mồi này.
Nấu xong canh rắn, cô và Mạt Tư mỗi người uống một chút. Ngày hôm qua Mạt Tư đi săn thú rồi nên hôm nay hắn không đi nữa mà nán lại trong sơn động.
Mọi người ăn xong đều đi vào trong sơn động hết.
Giản Thanh Vân đang cùng tiểu Bảo học tập ngôn ngữ ở đây, đột nhiên phát hiện toàn bộ đàn ông trong hang động đều xông ra ngoài.
Giản Thanh Vân ngu người, vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Cô đang tính chạy ra ngoài xem thì lại bị tiểu Bảo kéo lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!