Chương 11: (Vô Đề)

Lần tiếp theo Giản Thanh Vân tỉnh lại chính là bị đông lạnh mà tỉnh. Cô run rẩy nhìn qua Mạt Tư nằm bên cạnh, nhìn thấy hắn cứ thể để trần cánh tay mà ngủ. Cô nhìn da thịt của hắn, thở dài hâm mộ.

Có thân thể khỏe mạnh thật là tốt quá đi, trời lạnh như vậy chỉ cần mặc mỗi tấm da thú mà có thể ngủ ngon lành như vậy.

Suy nghĩ một chút, Giản Thanh Vân lặng lẽ đứng dậy lui vào trong không gian, lấy chiếc áo bành tô thật dày bên trong vali ra. Quả nhiên sáng hôm sau, Mạt Tư cũng chẳng cảm thấy kỳ quái với chiếc áo bành tô này, chỉ thản nhiên liếc mắt một cái.

Nửa đêm hôm qua Giản Thanh Vân đã ăn một quả tím trong không gian rồi, cho nên buổi sáng cô cự tuyệt thịt xông khói Mạt Tư đưa cho.

Mạt Tư nhét vào miệng hắn mấy miếng thịt xông, hai người lại đi tiếp.

Vẫn cứ đi không có mục đích, Giản Thanh Vân không biết tới cùng là muốn đi đâu, chỉ đi theo Mạt Tư tiến về phía trước. Tốc độ hiện tại của Mạt Tư đã chậm hơn rất nhiều, vẫn cứ đi vài bước thì quay đầu lại nhìn một cái.

Đảo mắt lại qua vài ngày, Giản Thanh Vân nhìn miếng thịt xông khói cuối cùng trong tay Mạt Tư, rốt cuộc cô cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề. Bọn họ hết thức ăn rồi!

Hình như Mạt Tư đã sớm chú ý đến vấn đề này, hai ngày nay hắn cứ mặt cau mày có. Khi đó Giản Thanh Vân còn chưa biết Mạt Tư buồn rầu vì điều gì, bây giờ thì đã biết rõ rồi. Vùng đất đen hoang vu này ngoại trừ cỏ dại thì cũng chỉ có cỏ dại, bọn họ không thể tìm được cái gì để ăn rồi.

Sau khi Giản Thanh Vân biết được tình huống, đầu tiên cô nghĩ đến còn một ít quả tím trong không gian đủ để hai người kiên trì được vài ngày. Trong không gian còn lại chính quả tím, cộng thêm miếng thịt xông khói trong tay Mạt Tư, cũng chỉ có thể kiên trì thêm ba ngày nữa.

Cô hi vọng trước khi hết đồ ăn bọn họ có thể đi ra khỏi vùng đất đen này.

Bởi vì chỉ còn lại một khối thịt xông khói, cho nên trưa hôm nay Mạt Tư không ăn. Hắn cắt một miếng thịt rất nhỏ trên bề mặt của khối thịt đưa cho Giản Thanh Vân. Giản Thanh Vân nhận lấy, bắt đầu từ từ nhai kỹ nuốt chậm.

Sau khi cô ăn xong mới phát hiện Mạt Tư không có ý muốn ăn, cô không khỏi mở miệng hỏi:

"Mạt Tư, sao anh không ăn đi?"

Mạt Tư khó hiểu nhìn cô, hắn không hiểu cô đang nói cái gì.

Giản Thanh Vân bất đắc dĩ, chỉ chỉ khối thịt xông khói trong tay hắn, lại chỉ chỉ miệng hắn, ý tứ là hắn cứ ăn đi.

Lần này thì Mạt Tư đã hiểu ý của cô rồi, nhưng hắn lại lắc đầu. Chỉ còn lại một khối thịt, trước khi chưa tìm được đồ ăn khác thì hắn sẽ không ăn khối thịt này, để dành nó lại cho cô.

Nhưng Giản Thanh Vân lại không biết suy nghĩ của Mạt Tư, chỉ nghĩ rằng bây giờ hắn không muốn ăn, vì thế cô cũng không miễn cưỡng hắn.

Giản Thanh Vân ăn xong miếng thịt nhỏ trong tay lại tiếp tục bước đi. Vẫn giống như cũ, Mạt Tư đi đằng trước, cô đi sau.

Giản Thanh Vân ngẩng đầu nhìn trời có chút âm u, âm thầm cầu nguyện ngàn vạn lần đừng có mưa nha! Trước kia khi còn ở trong rừng cũng từng có vài trận mưa, nhưng trong rừng rậm có mấy loại cổ thụ có lá rất lớn, núp bên dưới mưa cũng không rơi trúng.

Bây giờ lại ở cái nơi trống trải này, nếu như trời mưa thì hai người tiêu rồi.

Đến khi trời tối, đột nhiên nhiệt độ hạ thấp, càng lạnh hơn so với mấy đêm trước. Giản Thanh Vân đã mặc áo bành tô rồi mà vẫn thấy lạnh.

Mạt Tư ngừng lại trước một tảng đá lớn.

Đây là lần đầu tiên Giản Thanh Vân nhìn thấy một tảng đá lớn như vậy ở địa phương trống trải này. Tảng đá cao tầm ba mét, hơi hơi nghiêng, nếu như trời mưa thì hai người có thể núp mưa dưới tảng đá này.

Nghĩ cái gì thì tới cái đó, trên bầu trời đột nhiên lóe lên một tia chớp, khiến đêm tối đột nhiên sáng như ban ngày, cũng khiến Giản Thanh Vân sợ đến run cả người. Theo sau ttia chớp là tiếng sấm ầm vang và những hạt mưa to như hạt đậu trút xuống.

Giản Thanh Vân và Mạt Tư vội vàng nấp dưới tảng đá, may mắn chính là khối đá này hơi nghiêng, có thể cản chút mưa gió cho hai người. Mặc dù là thế nhưng vẫn có vài hạt mưa tắp vào người họ.

Mạt Tư không để ý những hạt mưa rơi xuống người hắn, chỉ lặng im không tiếng động cắt một miếng thịt nhỏ đưa cho Giản Thanh Vân.

Giản Thanh Vân cầm lấy thịt xông khói, nhìn Mạt Tư một cái, phát hiện hắn không cắt thịt nữa. Sắc mặt cô liền trầm xuống, thầm hiểu rõ. Hắn tính đem tất cả số thịt còn lại dành cho cô, hắn sợ nếu hắn ăn, thì sẽ không còn thịt cho cô ăn.

Giản Thanh Vân không thể nói rõ cảm thụ bây giờ của mình, lòng hơi chua xót đau đớn. Sau khi cha mẹ qua đời, cô vẫn không gặp được người nào chân thành đối xử tốt với cô. Con ngươi của cô tối sầm lại, ngẩng đầu nhìn gương mặt đen thui hơi hốt hoảng của Mạt Tư, sau đó đưa miếng thịt trong tay cho hắn.

Mạt Tư ngẩn ra, hơi giật mình, nói một câu gì đó với cô. Giản Thanh Vân không hiểu, nhưng vẫn cố chấp đưa miếng thịt trong tay cho hắn.

Mạt Tư bình tĩnh nhìn Giản Thanh Vân, sau đó lắc lắc đầu, Giản Thanh Vân không thèm nhìn hắn nữa, vẫn cố chấp như cũ đưa thịt hun trong tay cho hắn. Rốt cuộc Mạt Tư cũng biết, nếu như hắn không ăn, thì chắc chắn cô cũng sẽ không ăn. Hắn yên lặng cắt một miếng thịt nhỏ lắc lắc trước mặt Giản Thanh Vân.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!