Chương 9: (Vô Đề)

Edit: Mẫu Tử Song Linh

Beta: Đào Sindy

Hàng Tiểu Ý cũng nhìn về phía Thiệu Thành Hi, liều mạng nháy mắt với anh, không được, mau nói không được.

Thiệu Thành Hi liếc nhìn cô, khoé miệng khẽ cong lên, nhẹ nhàng rũ mi mắt xuống, nhàn nhạt nói, Có thể.

Người này là?

Tiết Văn nhìn về phía Thiệu Thành Hi, nét mặt đột nhiên dịu dàng,

"Tại sao trước đây tôi chưa từng thấy?"

"Xin chào, tôi là Hàng Thi Thi, cảm ơn anh vì đã giúp tôi." Hàng Thi Thi đứng lên, bước về phía Thiệu Thành Hi rồi đưa tay ra.

Hàng Tiểu Ý hung hăng lườm anh một cái, tròng mắt Thiệu Thành Hi hiện lên ý cười, anh đứng thẳng người dậy, liếc qua bàn tay của Hàng Hi Hi ở trước mặt mình, sau đó lại nhìn khuôn mặt rối rắm của Hàng Vũ Hằng.

Hàng Hi Hi thấy anh không có ý định bắt tay mình, cũng không bối rối, chỉ cảm thấy hứng thú mà nhìn ăm chằm chằm một lúc lâu.

Nhưng mà… Thiệu Thành Hi nhìn Hàng Vũ Hằng rồi nói,

"Anh là bạn học của tôi nhiều năm như vậy, đương nhiên phải hiểu rõ tôi, con người tôi ghét phiền phức, nếu chuyện này liên quan đến anh, tôi nhất định sẽ giúp anh xử lý gọn gàng, nhưng chuyện này lại khác, tôi không thừa sức để giải quyết chuyện này."

"Cậu nói vậy là sao? Không phải cậu là bạn của Hàng Vũ Hẳng sao? Có chút chuyện như vậy mà cũng lấy lý do bận để thoái thác, vậy mà là bạn bè à?" Không đợi Hàng Vũ Hằng lên tiếng, sắc mặt của Tiết Văn đã thay đổi.

Ba mẹ Hàng cũng nhìn về phía Thiệu Thành Hi, mang theo vẻ nghi ngờ nhưng cuối cùng vẫn không nói lời nào.

Con ngươi Hàng Tiểu Ý chuyển động, liếc nhìn Thiệu Thành Hi.

Thiệu Thành Hi cười châm chọc nói,

"Ngay cả anh em ruột còn phải tính toán rõ ràng, huống hồ tôi và Hàng Vũ Hằng chỉ là bạn học, tôi có nghĩa vụ phải giúp đỡ nhà anh ấy sao?"

Từ nhiều năm trước đến bây giờ Hàng Vũ Hằng cũng ngầm hiểu được, anh bỗng nhiên như được thông suốt, thẳng lưng ngồi ngay ngắn trên ghế sa lông, ho nhẹ một tiếng,

"Nếu anh không muốn giúp, vậy vừa nãy anh đồng ý cái gì?"

Thiệu Thành Hi nhìn vẻ ngoài chín chắn đó, "Tôi cũng không nói là không giúp, chẳng qua là tôi chỉ có thể làm quen với Tần Vũ, chuyện còn lại phải nhờ cô Hàng đây làm rồi, trên thế giới này không có bữa cơm nào là miễn phí, giúp đến đây là hết khả năng của tôi rồi, nếu các người đồng ý, tôi có thể hẹn với Tần Vũ giúp các người, nếu như không muốn, thì tôi cũng hết cách.

"Vẻ mặt của mẹ con Tiết Văn biến hoá đủ màu sắc, định mở miệng nói gì đó, nhưng lại không tìm được lời lẽ nào để phản bác. Im lặng một lát, Tiết Văn nói với ba Hàng,"Anh hai, anh nói đi.Ba Hàng cau mày,Thành Hi không quản bận bịu giúp các người, các người còn muốn như thế nào nữa? Tôi không quen biết nhà họ Nhân, chẳng lẽ muốn nhà họ làm trâu làm ngựa cho em mới vừa lòng sao?

"Tiết Văn hừ một tiếng, nghiêng đầu nhỏ giọng bàn bạc với Hàng Thi Thi, Hàng Thi Thi liếc qua Thiệu Thành Hi một chút, gật đầu đồng ý với Tiết Văn. Thiệu Thành Hi cầm lấy áo khoác của mình trên giá treo mặc vào, chầm chậm nói,"Hàng Tiểu Ý, cô đến giờ đi làm chưa?

Hàng Tiểu Ý giật mình, giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay, kinh ngạc thốt lên một câu, Á, muộn rồi… Vừa sốt ruột vừa hốt hoảng chạy đi đổi giày.

Thiệu Thành Hi nắm chặt một cánh tay của cô, một tay cầm áo khoác ở gần cửa cùng đôi giày trên tủ,

"Không cần phải gấp như vậy, tôi đưa cô đi."

Hàng Thi Thi thấy anh phải đi, vội vàng đứng dậy khỏi ghế sa lông, bước tới chỗ anh,

"Anh ơi, vậy thì phiền anh sắp xếp cho tôi, đây là số điện thoại của tôi, khi nào anh sắp xếp xong thì báo lại cho tôi biết."

Hàng Tiểu Ý đi giày xong ngồi thẳng lên, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh thường,

"Không phải còn anh ba của tôi sao, anh ấy có thông báo gì thì nói cho anh ba là được rồi."

Nụ cười của Hàng Thi Thi trở nên méo mó,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!