Edit: Song Linh
Beta: An Bi Nhi
Nhận được mật báo của Đồng Tâm, sự tự tin của Hàng Tiểu Ý tăng gấp đôi, quyết định thử phá bỏ phòng tuyến của Hàng Vũ Hằng một lần.
Hai ngày sau trận đấu, Hàng Tiểu Ý vừa gặp Đồng Tâm, đã quyết định đi thăm dò tâm tư Hàng Vũ Hằng một phen.
Khi cô nói chuyện này với Thiệu Thành Hi, Thiệu Thành Hi chỉ hừ hai tiếng cho có lệ, tỏ vẻ tâm không cam tình không nguyện đi cùng cô.
Mẹ Hàng nấu rất nhiều thức ăn cho cô mang theo, đau lòng nói:
"Thằng ba tham ăn như vậy, không biết đoàn làm phim có cho ăn uống đầy đủ không nữa."
Hàng Tiểu Ý im lặng không nói gì, trong lòng âm thầm gào thét, trên đời này người có khả năng bỏ đói Hàng Vũ Hằng chỉ sợ chưa xuất hiện thôi.
Nhờ có Đồng Tâm làm nội gián mà sau khi Hàng Vũ Hằng trở về khách sạn, vừa mở cửa ra, đã thấy khuôn mặt tươi cười sáng lạn của Hàng Tiểu Ý cùng với khuôn mặt đen sì của Thiệu Thành Hi.
Hàng Vũ Hằng nghiêng đầu giấu đi sự sung sướng trong mắt, một lúc sau mới đổi thành gương mặt lạnh như tiền, lướt qua Hàng Tiểu Ý bước vào bên trong, hết sức cố gắng để làm cho mình trông thật ngầu: Em tới làm gì?
Mùi thơm của thức ăn trong phòng làm dạ dày người ta sôi ùng ục, Hàng Vũ Hằng thấy những món ăn ngon được dọn sẵn ở trên bàn, đôi mắt bỗng sáng lên, bụng không nhịn được đánh trống vài cái.
Thiệu Thành Hi kiêu ngạo ném cho anh cái nhìn khinh bỉ, còn Hàng Vũ Hằng thì trợn trắng mắt để tỏ thái độ khinh thường.
Mắt thấy Hàng Vũ Hằng ngồi xuống, Hàng Tiểu Ý đặc biệt chân chó xích lại gần, xoay người với vận tốc chín mươi km/h, rất chân thành xin lỗi:
"Anh ba, thật xin lỗi, bây giờ em nghiêm túc giải thích mọi việc cho anh, mong anh tha thứ cho em."
Hàng Vũ Hằng hừ hai tiếng rồi nở nụ cười, miễn cưỡng dựa người vào ghế sa lon:
"Đây là đang gặp mặt lần cuối sao?"
Gặp mặt lần cuối, gặp mặt lần cuối, gặp mặt lần cuối...
Trong lòng Hàng Tiểu Ý và Đồng Tâm sắp phát điên rồi.
Thiệu Thành Hi ngồi trên một cái ghế sa lon khác cười xuỳ:
"Thật sự là lời nói của kẻ không biết sợ làm nghìn người gục ngã."
Hàng Vũ Hằng lườm anh, nổi điên gầm lên:
"Hàng Tiểu Ý, nói cho anh biết, sao em có thể dỗ dành được tên gia hỏa Thiệu Thành Hi này?"
Hàng Tiểu Ý nhìn anh đang bùng nổ, vội vàng tiếp lời:
"Em rất qua loa với anh ấy, anh ba, chỉ cần tặng hoa cho anh ấy là xong, còn đối với anh, em chạy từ xa đến như thế, rất có thành ý đấy."
Qua loa?
Tặng hoa?
"Hàng Tiểu Ý, em nói rõ ràng xem nào."
"Tại sao anh không được tặng hoa?"
Hai người trăm miệng như một, cùng với hai cặp mắt tức giận bốc hoả đang nhìn cô chằm chằm, đầu Hàng Tiểu Ý thật đau, biết vậy thì đã không mang Thiệu Thành Hi đến đây, anh ở đây không phải gây thêm phiền phức cho cô sao?
Nhìn Thiệu Thành Hi với ánh mắt cảnh cáo, ý là nếu anh dám… phá huỷ chuyện tốt của cô, cô còn lâu mới tha thứ cho anh, Thiệu Thành Hi hừ một tiếng rồi nhắm mắt lại, biểu lộ sự khinh thường đối với cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!