Edit: An Bi
Beta: Song Linh
1. Lúc rảnh rỗi, tôi thường gửi tin nhắn cho anh Diệp, hỏi anh đang làm gì thế.
Anh Diệp lời ít ý nhiều trả lời lại là đang họp hoặc bận việc, tôi rất biết điều nên không làm phiền nữa.
Một lúc sau, anh Diệp nhắn tin:
"Sao em không làm phiền anh nữa?"
Hóa ra anh Diệp thích tôi gửi tin nhắn lúc anh đang bận, nói:
"Anh rất bận, cực kì bận..."
Tôi nhắn lại cho anh mấy chữ: Anh cứ bận tiếp đi!
Một lát sau anh nhắn lại, nói:
"Em không quan tâm anh chút nào."
Tôi: ...
Đôi khi anh Diệp rất vô sỉ như vậy đấy.
2. Tôi vẫn luôn có chứng khó ngủ, phải nằm trằn trọc trên giường hơn nửa tiếng mới ngủ được, hơn nữa, chỉ cần có chút tiếng động là không thể nào chìm vào giấc ngủ được.
Hồi tôi học năm cuối cấp 3, buổi trưa về nhà ngủ, tôi ngủ trong phòng ngủ lớn, mẹ và em trai tôi xem TV nhưng không bật tiếng trong phòng khách, mỗi khi có hàng xóm sang nhà tôi chơi, sẽ nghe thấy em tôi nói:
"Xuỵt, người nói nhỏ thôi, chị con đang ngủ."
Năm đó em tôi bảy tuổi, là một bé trai thích khóc nhè, bây giờ đã là một chàng thanh niên cao hơn tôi hẳn cái đầu, mỗi lần gặp tôi đều luôn cõng tôi xoay vài vòng
3.
Tôi đang đội mũ giấy gấp từ báo, mặc tạp dề, đeo khẩu trang tổng vệ sinh ngôi nhà.
Chuông cửa vang lên, tôi lau khô tay rồi bỏ cái khăn xuống, vội vàng đi từ ban công ra phòng khách mở cửa, anh Diệp nhàn nhã đứng ngoài đó, tôi lườm anh:
"Anh cũng có tay mà, sao không tự mở cửa?"
Anh Diệp lướt qua tôi rồi bước vào nhà như vào chỗ không người:
"Anh thích cảm giác có người ở nhà ra mở cửa cho anh."
Tôi: ...
4. Tập quân sự cả ngày, lúc nghỉ ngơi, thầy quân sự liền tìm người lên biểu diễn một tiết mục để giải trí cho mọi người, ngày hôm đó, rút thăm trúng phải tôi, tôi nói tôi không biết làm gì hết, thầy bảo tôi hát một bài.
Tôi đành chịu, kéo cổ họng hát Lần đầu chạy trốn, cả lớp cười vang, mặt tôi đỏ như mông khỉ.
Anh Diệp nói có một năm anh đi theo đoàn trường xuống kiểm tra việc tập quân sự của các trường, đến bãi tập liền thấy một cô gái vừa gầy vừa nhỏ bị phơi nắng đen xì đang hát Lần đầu chạy trốn, khiến cả đại đội gặp ác mộng một tháng.
Đó là do anh Diệp nói, tôi không nhớ gì cả, trong cuộc tình này, anh Diệp phải trả giá rất nhiều, nếu không phải anh kiên trì, có lẽ chúng tôi sẽ không đến với nhau.
5. Vào năm thứ hai đại học, tôi phải làm một cuộc giải phẫu nhỏ, đó là lần đầu tiên kể từ khi sinh ra tôi nằm trên bàn giải phẫu, rồi bị tiêm thuốc tê và dao giải phẫu mới bắt đầu làm việc, lúc giải phẫu gặp một bác sĩ nam rất đẹp trai, dáng người cao gầy, khí chất lạnh lùng, nhưng tiếc là đã kết hôn rồi.
Lúc về ký túc xá dưỡng bệnh, bạn cùng phòng hỏi có muốn ăn bán rán trái cây của thím bán ở cổng trường hay không, rồi sau đó thuê xe đến tiệm cơm trên núi gần đó, nấu canh chim bồ câu hầm cho tôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!