Chương 46: (Vô Đề)

Edit: Tiểu Lăng

Beta: An Bi Nhi

Lúc Hàng Tiểu Ý dậy, mới có hơn 4h, nhưng trời cũng đã rạng dần, ngày mùa hè đúng là dài thật.

Thật ra vừa ngủ dậy, cô vẫn còn lơ mơ, còn mơ thấy một giấc mộng toàn dáng vẻ cuồng loạn của Thiệu Thành Hi.

Thở dài một hơi, rời giường đi vào bếp rót một chén nước, cô thấy mẹ đang ngẩn người ngồi trên salon.

Hàng Tiểu Ý đi qua, nhẹ nhàng hỏi,

"Mẹ, mẹ sao vậy, mới sáng sớm sao mẹ đã dậy rồi ạ?"

Trong đôi mắt nhìn cô của mẹ Hàng chứa ít lệ, bà cầm lấy tay cô,

"Tiểu Tiểu à, mẹ chỉ đang thương con…"

Hàng Tiểu Ý ngồi xuống bên mẹ Hàng, khẽ ôm lấy vai bà,

"Đã qua cả rồi, mẹ, con không sao nữa rồi."

Mẹ Hàng lau nước mắt, nghĩ đến những đau khổ mà Hàng Tiểu Ý phải chịu lúc ấy, lòng lại không khỏi đau nhói.

"Tiểu Tiểu à, vậy con và Thành Hi thì sao, mẹ nghe anh hai con nói hết chuyện của hai đứa rồi, mẹ với cha con cũng biết lúc đó tại sao con lại nhất quyết muốn gạt Vũ Hằng rồi, ra là vì Thành Hi."

Hàng Tiểu Ý mấp máy đôi môi khô, trầm thấp nói, "Hồi đó con vừa học xong, hẵng còn trẻ, chỉ cảm thấy là tốt cho anh ấy. Mẹ thấy bàn tay con lúc ấy xấu biết mấy, bác sĩ cũng nói có khả năng không khôi phục được nữa, trở thành một người tàn tật.

Aiz, chuyện đã qua rồi, cũng không vãn hồi lại được, mẹ, con không muốn nói nữa, đều qua hết rồi.Mẹ Hàng xoa đầu cô,Đêm qua ồn ào như vậy, lúc con với Thành Hi ra ngoài rồi, Vũ Tề đã nói hết chuyện của các con cho cha mẹ Thành Hi.

Hai người họ cũng rất sáng suốt, cũng không có ý kiến gì với con về chuyện này, thế Thành Hi nói thế nào?

"Hàng Tiểu Ý thở ra một hơi, nhìn mẹ Hàng cười nhẹ,"Mẹ, mẹ yên tâm đi, anh ấy là con rể của mẹ, điều này sẽ không thay đổi, mẹ hãy xem con gái mẹ kéo anh ấy về cho mẹ như thế nào đi!

"Mẹ Hàng bật cười, ấn nhẹ đầu mũi cô,"Con đó, Thành Hi là một đứa bé tốt, các con ở với nhau được lâu như vậy cũng không dễ, tuyệt đối đừng vì chút hiểu lầm đã muốn chia tay, bài học trước kia chưa đủ à?

"Hàng Tiểu Ý ôm lấy mẹ Hàng, ánh mắt đầy kiên định,"Con biết, mẹ, mẹ yên tâm đi, Thành Hi sẽ không bỏ con đâu."

Vẫn còn sớm, Hàng Tiểu Ý về phòng mình, nằm thêm một lát, bỗng nhớ tới lúc gặp Thiệu Thành Hi trong biệt thự của Hàng Vũ Hằng, Thiệu Thành Hi đưa cô về, lại cho cô một cái hộp giấy, lúc đó cô cũng không xem là có cái gì trong đó.

Đứng lên, lấy hộp giấy từ dưới bàn học ra, mở ra, là một cái chuông gió rất đẹp, những chiếc ống nhỏ màu xanh trắng xen lẫn nhau, đụng vào nhau phát ra tiếng vang leng keng đầy mỹ diệu.

Hàng Tiểu Ý treo nó lên trước cửa sổ, ngồi lên bệ cửa đụng nhẹ vào nó, nghe tiếng vang êm tai ấy, lòng dần bình tĩnh lại.Dưới tầng công ty của Thiệu Thành Hi.

Hàng Vũ Tề bảo thư ký gọi điện, sau đó đi thang máy lên trên, gõ nhẹ cửa, trong phòng truyền ra một giọng khàn khàn, Vào đi.

Hàng Vũ Tề đẩy cửa ra, Thiệu Thành Hi ngẩng đầu, đứng dậy, Anh hai.

Hàng Vũ Tề gật đầu, đi vào, vừa hay nhìn thấy Hàng Vũ Hằng nằm trên sa lon, ba người ba đôi mắt, một khuôn mặt, ít nhiều gì cũng đều bị tổn thương. Tổn thương trên mặt thì Hàng Vũ Hằng là thảm nhất, Thiệu Thành Hi ra tay nặng, hai bên trái phải, mỗi bên mắt là một màu xanh đen.

Tổn thương trên mặt của Thiệu Thành Hi thì đỡ hơn, không nhìn rõ như Hàng Vũ Hằng, nhưng thêm tổn thương từ tai nạn lúc trước, thì cũng coi như là bị thương nặng nhất.

Một phòng ba người, đều chật vật.

Hàng Vũ Hằng kiệt sức liếc xéo anh, hừ một tiếng đầy khinh thường, không thèm để ý.

Hàng Vũ Tề đi đến đối diện Thiệu Thành Hi, ngồi xuống,

"Xử lý vết thương chưa?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!