Chương 37: (Vô Đề)

Hàng Tiểu Ý ngồi trong phòng ngủ cả buổi, suy nghĩ rất lâu, cuối cũng vẫn không nghĩ ra lí do, đến khi nghe loáng thoáng tiếng nói chuyện dưới lầu truyền lên, mới đứng dậy mở cửa phòng ngủ đi ra ngoài, giọng nói dưới lầu liền rõ ràng hơn.

"Anh Thành, đêm hôm khuya khoắt, anh không ở trên giường ngủ, gọi em đến làm gì?"

Hàng Tiểu Ý trốn trên cầu thang dẫn xuống lầu, chỉ thò ra cái đầu nhìn xuống, thấy Tần Vũ ngồi trên ghế sa lon, đầu tóc rối bù, nhìn qua là bộ dáng vừa bị kéo ra khỏi giường.

Thiệu Thành Hi ngồi ngay ngắn trên ghế sa lon, ngồi quay lưng về phía Hàng Tiểu Ý, nhìn không rõ vẻ mặt, nhưng có thể cảm nhận rõ ràng được tâm trạng người này không tốt, quanh người tràn ngập không khí lạnh lẽo.

Hàng Tiểu Ý khom người vịn lan can cẩn thận bước nhẹ từng bước đi xuống, vòng tay đụng phải lan can phát ra tiếng leng keng rất nhỏ, Hàng Tiểu Ý dừng lại bước chân, chán nản vỗ tay mình.

Thiệu Thành Hi nhìn lại, hai người đối mặt, Hàng Tiểu Ý xấu hổ cười cười.

Khoé miệng Thiệu Thành Hi giật giật, rõ ràng biểu đạt sự khinh thường, đứng lên, chân dài bước nhanh tới, theo bản năng Hàng Tiểu Ý khoanh tay trước ngực quay người chạy lên lầu, mới chạy vài bước, cổ áo ngủ đã bị người sau lưng kéo lấy, bàn tay lớn bế cô lên.

Đột nhiên rời mặt đất khiến Hàng Tiểu Ý hoảng sợ, cuống quýt ôm cổ anh, dùng sức ôm lấy người anh, giảm bớt sức nặng bản thân với cánh tay của anh.

Thiệu Thành Hi ôm cô đến ghế sô pha bên cạnh, sau đó không chút thương tiếc quăng lên ghế sa lon, toàn bộ người Hàng Tiểu Ý nằm trên ghế sa lon mềm mại, sau đó áo khoác âu phục bị ném lên trên người cô.

Hàng Tiểu Ý lè lưỡi một cái, lật người ngồi xuống, đắp áo khoác lên người.

Thiệu Thành Hi đi đến ghế sô pha bên kia ngồi xuống, cách xa cô, trên mặt biểu đạt rõ ràng, anh khinh thường việc ở cùng một chỗ với em.

Hàng Tiểu Ý chu môi, cực kì đáng thương ôm lấy một cái gối trên ghế sô pha.

Tần Vũ ngồi một bên choáng váng nhìn:

"Cái này là... tình thú trên giường?"

"Cái này... Còn cần người vây xem?"

"Như vậy... Có thể đạt được khoái cảm?"

"Có vợ... Thực sự là để đùa giỡn."

Thiệu Thành Hi liếc qua, Tần Vũ lập tức nghiêng đầu nằm trên ghế sa lon giả chết.

Thiệu Thành Hi khinh thường không chấp nhặt với anh, đi thẳng vào vấn đề: Cậu biết Đường Tư?

Tận Vũ hận không thể nằm xuống ngủ, miễn cưỡng mở mắt:

"Đường Tư? Đường Tư là ai?"

"Lễ đường? Nhà tắm công cộng?"

"Bánh bao ngọt? Đường cũng có thể giết người sao?"

"Kẹo hoa quả? Anh thích ăn ngọt từ bao giờ vậy?"

Hàng Tiểu Ý: ...

"Đường Tư? À, Đường Tư..." Đột nhiên Tần Vũ mở to mắt, ngồi ngay ngắn trên ghế sa lon: Anh nói Đường Tư?

Thiệu Thành Hi hiển nhiên đã hết kiên nhẫn, bực mình nhíu mày: Nói trọng điểm.

"Trọng điểm gì? Anh hỏi em Đường Tư là ai? Anh cũng khá quen với người ta, anh hỏi em?" Tất nhiên Tần Vũ rất mơ hồ.

Ánh mắt ai oán của Hàng Tiểu Ý nhìn thẳng mặt Thiệu Thành Hi.

Thiệu Thành Hi cảm nhận được ánh mắt của Hàng Tiểu Ý, lạnh lùng liếc qua cô, Hàng Tiểu Ý lập tức quay đầu ung dung như không có việc gì nhìn đi nơi khác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!