Editor: An Bi Nhi
Beta
-er: An Bi Nhi
Một lúc sau, Hàng Tiểu Ý cảm thấy có một chỗ dưới thân bắt đầu ngẩng đầu, mặt liền đỏ lên, ngượng ngùng ngã vào trong lòng anh, hai tay vòng lên cổ anh, vùi đầu vào trong ngực anh: Thiệu Thành Hi…
Thiệu Thành Hi ôm chặt eo cô, cằm đặt trên vai cô, nhẹ nhàng nói: Ừ? Âm cuối kéo dài mang theo vẻ lười biếng, lướt nhẹ qua lòng cô khiến cô rùng mình.
Hàng Tiểu Ý nằm trong lòng anh, thân thể hơi run, Thiệu Thành Hi cảm nhận được sự khẩn trương của cô, liền trêu chọc: Sợ sao?
Hàng Tiểu Ý hơi tức giận, từ trên bả vai anh nghiêng đầu lườm, Thiệu Thành Hi cười, rồi lại không giấu được ngọn lửa ham muốn trong mắt, Hàng Tiểu Ý bị anh nhìn nên hơi ngượng ngùng, muốn trốn tránh thì môi anh đã hôn lên trán cô.
Hàng Tiểu Ý run nhẹ một cái, hai tay nắm chặt áo tắm của anh, môi anh từ trên trán cô chậm rãi đi xuống, lướt nhẹ qua đôi mắt cô, sờ nhẹ lên chóp mũi xinh xắn của cô, cuối cùng hôn lên môi cô, nhẹ nhàng liếm, vô cùng dịu dàng.
Hàng Tiểu Ý hơi ngửa đầu, phối hợp hôn môi anh, chiếc lưỡi ấm áp trượt vào trong khoang miệng, tham lam cướp lấy không khí của cô, bàn tay ở bên hông cô nhẹ nhàng cởi dây lưng ra, vạt áo tắm lỏng lẻo, làn da trắng nõn đập vào mắt anh.
Dùng sức ôm chặt cô vào lòng, môi anh chậm rãi theo cần cổ trắng nõn của cô đi xuống, dừng lại chỗ cao vút ấy, nhẹ nhàng hôn một cái, sau đó cười nhẹ nói: Đã lâu không gặp.
Hàng Tiểu Ý bị anh hôn đến mê man, đột nhiên nghe thấy giọng anh, liền tỉnh táo trong tích tắc.
Đã lâu không gặp! Đã lâu không gặp! Đã lâu không gặp là sao?
Nhẹ nhàng giãy ra, Thiệu Thành Hi hơi dùng sức cắn ở giữa, toàn thân Hàng Tiểu Ý liền mềm nhũn, không có chút sức lực nào, tê liệt ngã vào lòng anh.
Thiệu Thành Hi ôm ngang cô lên đặt xuống giường, Hàng Tiểu Ý liền nhắm chặt hai mắt lại, kéo chăn ở bên cạnh sang che mắt, đôi chân trắng nõn cong lên như muốn che lại.
Thò tay tắt đèn đầu giường đi, trong phòng chỉ có ánh trăng mờ nhạt, thân thể cứng nhắc tuyệt đẹp trên giường làm cho ánh mắt anh càng thêm u ám.
Lấy áo mưa trên đầu giường mà khách sạn đã chuẩn bị sẵn, mở ra, Hàng Tiểu Ý thẹn thùng quay đầu không nhìn anh.
Thân thể nóng rực nhẹ nhàng đè lên người cô, hai thân thể không mảnh vải cùng chạm vào nhau, da thịt kề sát da thịt, hòa với tiếng mưa rơi tí tách lộp bộp vô cùng quấn quít.
Thiệu Thành Hi như có như không cắn vành tai mềm mại của cô, bàn tay anh đè tay cô xuống, Hàng Tiểu Ý phát hiện động tác của anh, hơi dùng sức giãy ra, không muốn theo ý anh.
Thiệu Thành Hi nắm lấy tay cô không cho cô giãy giụa, ở bên tai cô thở hổn hển:
"Tiểu Tiểu, lâu rồi không gặp, không chào hỏi sao?"
Chào hỏi, chào hỏi, chào hỏi...
Hàng Tiểu Ý hung hăng cắn vai anh một cái, Thiệu Thành Hi không nhịn được cười ra tiếng, nới lỏng tay cô.
Theo tiếng cười sung sướng, Thiệu Thành Hi động thân một cái, Hàng Tiểu Ý kêu lên, không nhịn được rên rỉ, hai tay dùng sức, móng tay cắm vào tấm lưng đầy mồ hôi của anh.
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, quấy nhiễu hai người đang chìm đắm trong vui thích, Hàng Tiểu Ý đẩy nhẹ người đang ôm nàng vận động ra:
"Điện thoại, điện thoại…"
Môi Thiệu Thành Hi đang dạo chơi trước ngực cô, nói mơ hồ không rõ: Lát nữa nghe…
Không được… Hàng Tiểu ý đẩy đầu anh ra, thò tay lấy điện thoại trên đầu giường, hơi khó khăn nhìn sang: Là anh hai…
Thiệu Thành Hi vẫn tiếp tục vất vả cần cù cày cấy trên người cô, châm lửa khắp nơi, Hàng Tiểu Ý cảm thấy toàn thân run rẩy, vật đang chôn sâu trong cơ thể cô của anh ngày càng to lớn.
Một tay để trên vai anh, Hàng Tiểu Ý thở dốc quát lớn:
"Thiệu Thành Hi, không cho anh di chuyển nữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!