"Cậu thấy giống giả không?" Thiệu Thành Hi liếc anh ta.
Tần Vũ lúng túng hằng giọng:
"Tôi nói chỉ là hiểu lầm, anh tin không?"
"Tôi tin, cậu tin không?"
"Tôi có chút tò mò ...."
"Chưa nghe câu tò mò hại chết mèo sao?"
Tôi biết sai rồi.
"Giờ cậu mới biết sai có phải đã quá muộn rồi không?"
"Vậy tôi sẽ tới nhận lỗi với chị dâu, được rồi chứ?"
"Trước tiên tôi đánh chết cậu sau đó xin lỗi, thế có được không?"
...
Mẹ kiếp... Tần Vũ cảm giác mình đã lưu thông, trước đây Hàng Vũ Hằng nói miệng Thiệu Thành Hi rất độc, anh còn không tin, người này bình thường tích chữ như vàng sao có thể miệng độc đc chứ, bây giờ anh đã có bài học xương máu để nghiệm chứng.
Tần Vũ không còn gì để nói, ngã xuống ghế giả chết.
Hàng Tiểu Ý bị hai người kia chọc cười, thì ra ko chỉ có cô ngạc nhiên vì Thiệu Thành Hi, người khác đứng trước mặt anh không bao giờ chiếm được lợi thế, nhìn qua đã thấy Tần Vũ không làm được gì rồi, đột nhiên Hàng Tiểu Ý lại có một cảm giác tỉnh táo mạnh mẽ.
Ngồi xổm người xuống nhặt mạt chược trên đất đặt lên bàn, hai tay đặt lên bả vai Thiệu Thành Hi xoa bóp, Hàng Tiểu Ý nhẹ nhàng hỏi: Thắng hay thua vậy?
Thiệu Thành Hi ngẩng đầu lên nhìn cô, sao lại không nhìn ra kế giải vây của cô chứ, không khỏi đưa tay véo mũi cô, thực sự là càng nhìn càng cảm thấy hiểu chuyện.
Hàng Tiểu Ý cười, thực ra Tần Vũ không làm gì cả, đối với cô rất khách sáo, chỉ do lòng hiếu kỳ quá nặng mà thôi.
"Có muốn đánh vài ván không?"
Thiệu Thành Hi hỏi cô.
Em hả? Hàng Tiểu Ý chỉ vào mũi mình:
"Em không biết chơi, đánh cùng ba và anh trai em toàn thua thảm hại.."
"Không sao, thua tính cho anh, thắng thì em hưởng."
Thiệu Thành Hi đứng lên đè vai cô xuống ghế.
Hàng Tiểu Ý lườm một cái:
"Khác nhau ở chỗ nào chứ, vẫn là tiền của em."
Thiệu Thành Hi nghe vậy sững sờ, trong mắt hiện lên một tầng ấm áp, rất nhanh biến mất, giơ tay nâng cằm cô, cười như không cười nóii:
"Cho dù thua, anh vẫn có thể nuôi em béo tốt."
Hàng Tiểu Ý đẩy tay anh ra, hưng phấn ngồi ở trước bàn, thực ra vừa rồi cô chỉ giả vờ từ chối thôi, ở nhà có nhà năm người, chỉ ba người biết chơi, nhưng đều chê cô đánh tệ không muốn cô chơi cùng, về sau dù chỉ ba người chơi cũng không tìm cô.
Thiệu Thành Hi đi tới trước mặt Tần Vũ, nhấc chân đá người giả chết kia:
"Dậy, chơi vài ván đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!