Trên đoạn đường còn lại, hai người cũng không nói chuyện gì nữa.
Sau khi về nhà Lan Ninh gánh trách nhiệm làm cơm tối, Ngôn Nho Ngữ thì bị cô đuổi qua một bên, tiếp tục viết bản thảo.
Vì để anh
viết bản thảo lâu hơn chút, bữa cơm này Lan Ninh cố ý làm vô cùng lâu,
đến mức ngay cả cô cũng đói bụng không chịu nổi nữa, mới xào mấy món rau rồi bưng ra bàn.
Ngôn Nho Ngữ quay đầu, cười tựa như không mà nhìn cô một chút:
"Tôi còn tưởng rằng sáng mai mới được ăn cơm tối đấy."
Lan Ninh
nhảy mũi một cái, kéo cái ghế dài ra ngồi xuống, hoàn toàn không lúng
túng như Tiểu Cửu Cửu bị người ta nhìn thấu:
"Tôi nấu theo khẩu vị của tôi, nếu như anh không thích tôi cũng không có trách nhiệm làm lại đâu đấy."
Ngôn Nho Ngữ cầm đũa lên, chậm rãi nói:
"Chòm sao Kim Ngưu không kén ăn."
À, hóa ra
chòm sao Kim Ngưu cũng có ưu điểm, hiếm thấy. Lan Ninh cũng cầm lấy đũa
của mình, bắt đầu ăn cơm. Sau khi ăn vài miếng, cô mới phát hiện tuy
rằng Ngôn Nho Ngữ vẫn cầm đũa, nhưng cũng không hề động đến đồ ăn.
"Sao anh không ăn đi?"
"Tôi sợ cô độc chết tôi."
Lan Ninh: …
A vừa rồi tại sao cô không hạ độc quách anh ta cho xong chứ ha ha.
"Vậy anh tuyệt đối đừng ăn miếng nào." Bây giờ Lan Ninh chỉ muốn mau chóng cơm
nước cho xong xuôi, nhanh chóng rời khỏi nơi này. Nếu không phải vì cô
quá đói bụng, căn bản cũng sẽ không ngồi ăn cơm chung bàn với anh ta!
Đảo đảo đũa
vài cái liền ăn xong, cô nhìn Ngôn Nho Ngữ ngồi đối diện cũng bắt đầu ăn cơm. Lan Ninh cười chế nhạo:
"Sao giờ lại ăn thế? Anh không sợ tôi hạ độc à?"
Ngôn Nho Ngữ nói:
"Những món ăn này cô đều ăn rồi."
"Vậy cũng có thể tôi đã uống thuốc giải trước rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!