Khúc Đồng
thấy sau khi Lan Ninh cúp điện thoại, sắc mặt cô liền trở nên khó coi,
cô nàng cẩn thận dè dặt hỏi cô:
"Chị Lan Ninh, có chuyện gì à?"
Vừa nãy cô nghe nói thầy và giao bản thảo gì đó, chắc là liên quan đến công việc?
Lan Ninh
nhét điện thoại di động vào trong túi, vẻ mặt tuyệt vọng mà nhìn cô:
"Có lẽ chị không ra ngoài ăn cơm với em được nữa, chịu khó đi một mình nhé."
Lần này đến lượt Khúc Đồng tuyệt vọng: Vì sao chứ?
Chị phải tăng ca… Còn là loại tăng ca không có lương kìa.
Khúc Đồng
nghe cô nói phải tăng ca, cũng không nói thêm gì nữa, vẻ mặt có chút
thất vọng đi vào trong nhà:
"Ừm, vậy em cũng không đi nữa, em ăn mì là được rồi."
Xin lỗi xin lỗi. Lan Ninh thắt dây giày, chắp tay làm tư thế xin lỗi Khúc Đồng,
"Tuần sau chị sẽ mời em tới Đường Tâm Mật Ý ăn bánh được chưa."
Có thật không? Nghe thấy bốn chữ Đường Tâm Mật Ý, Khúc Đồng lập tức hào hứng
cứ như vừa được cải tử hoàn sinh,
"Em siêu thích bánh ngọt ở tiệm ấy! Hôm cửa hàng khai trương em cũng tới tham gia đó, hôm đó còn được quay phim nữa! Tuần sau em phải diện một bộ váy mới tới đó!"
… Ừm, được . Lan Ninh nghe Khúc Đồng nói thỉnh thoảng cô nàng cũng hay đăng ảnh
mình mặc trang phục Lolita lên Weibo, hình như cũng rất nổi tiếng, có
điều bây giờ cô không còn thời gian quan tâm nữa,
"Vậy chị đi trước, tí nữa em nhớ ăn cơm tối nhé."
Vội vội vàng vàng ra khỏi nhà, Lan Ninh đi tàu điện ngầm tới khu chung cư cao cấp
của Ngôn Nho Ngữ. Nhưng đứng ngoài cửa bấm chuông nửa tiếng, bên trong
vẫn không có phản ứng gì.
… Ha ha.
Cô cười gằn
lấy điện thoại di động ra, gọi một cuộc cho Ngôn Nho Ngữ. Lần này đối
phương không coi số điện thoại của cô là kẻ quấy rối mà không thèm quan
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!