Chương 64: (Vô Đề)

Lúc Lan Ninh tỉnh lại, thì cảm thấy trên người hơi nặng.

Cô quay sang nhìn một chút, Ngôn Nho Ngữ đang nằm bên cạnh, tay phải anh khoác qua ngực cô, ôm trọn cô vào trong lòng mình. Anh ôm cô rất chặt, khiến Lan Ninh không thở nổi nữa. Cô thử đẩy anh một cái, tay Ngôn Nho Ngữ vẫn không nhúc nhích.

Dường như anh ngủ rất say, hơi thở đều đều phả bên tai cô từng tiếng, khiến cả vành tai ngứa ngáy.

Lan Ninh mím mím môi, quyết định ngủ tiếp.

Hôm qua lúc hai người chạy đến hội trường hôn lễ thì tiệc cưới đã bắt đầu hơn bốn mươi phút, may là các vị khách mời còn chưa bỏ về, mọi người đều đang rất vui vẻ mà ăn cơm.

MC thấy hai người chạy tới, quả thực là cảm động đến rơi nước mắt. Ngay khi mọi người đang ăn được nửa bữa tiệc, thì khúc nhạc hôn lễ bỗng vang lên, tất cả qua ra nhìn cô dâu chú rể bước trên thảm đỏ đi vào lễ đường.

Cả buổi lễ hôm đó điều Lan Ninh nhớ rõ nhất, chính là câu nói ám chỉ sâu sa của vị MC lúc ấy:

"Đám trẻ thời nay, cảm giác về hướng không tốt nhưng cứ thích học đòi người ta làm lãng mạn."

...

Sau khi kết thúc nghi thức kết hôn, mọi người lại tiếp tục bữa tiệc, còn cô dâu chú rể thì bị người lớn hai nhà lôi qua một bên, tiến hành một cuộc phê bình giảng dạy buồn chán.

Lan Ninh cảm thấy, buổi lễ kết hôn thế này, cũng không phải quá tệ.

Chờ ăn mắng xong, cô đã đói gần chết, vốn định ăn chút gì lót dạ, thì Mười Chín Tai liền đi tới:

"Chúng tôi đã giúp hai người chịu nửa trận rồi, trận rượu còn lại thì phải để hai người đi kính thôi."

Lan Ninh còn chưa kịp phản ứng gì, đã bị nhét một bình rượu và ly rượu vào tay. Mười Chín Tai thân thiết thì thầm nói với hai người trong bình đó chỉ toàn là nước trắng, nhưng bây giờ Ngôn Nho Ngữ lại quan tâm đến chuyện khác:

"Chúng tôi đến muộn, cậu giải thích với khách mời thế nào vậy?"

Mười Chín Tai nói:

"Ờ thì tôi nói với bọn họ là lúc đi đón cô dâu thì chú rể đi lạc, mọi người nghe xong đều thông cảm cả."

Ngôn Nho Ngữ: ...

Lan Ninh nghĩ tới đây, không nhịn được bật cười thành tiếng.

Em cười gì vậy? Giọng nói tràn ngập điệu ngái ngủ của Ngôn Nho Ngữ bỗng truyền đến bên tai cô, thực quyến rũ chết người mà.

Giọng Ngôn Nho Ngữ quả thực rất quyến rũ, tối hôm qua cô đã cảm nhận được điều đó rất sâu sắc.

Cô quay đầu sang, đối mặt với đôi mắt đang díp vào kia. Ánh mắt lười biếng mông lung kia lại kích thích dây thần kinh nào đó trong não cô.

Tay phải Ngôn Nho Ngữ ôm chặt hơn, kéo cô lại gần anh:

"Vừa nãy tại sao em cười, hả?"

Khi anh nói thì gần như môi anh cứ cọ cọ qua má cô mấy lượt, Lan Ninh cảm giác mặt mình sắp bị thiêu cháy vậy.

Ngôn Nho Ngữ nhìn gương mặt nhanh chóng đỏ rực kia của cô, thì khóe miệng khẽ cong lên mỉm cười, hôn chụt lên má cô một cái.

Hiện giờ Lan Ninh đang rất lúng túng, tuy rằng tối hôm qua hai người đã làm chuyện thân mật nhất giữa con người với nhau, nhưng giờ đang là ban ngày, đầu óc cô cũng không mơ màng như đêm qua nữa mà vô cùng tỉnh táo.

Anh... Cô vừa mới mở miệng, muốn đẩy tay Ngôn Nho Ngữ ra khỏi người mình, đối phương đã bất ngờ nhào tới đẩy cô nằm dưới thân mình, hôn lên môi cô mấy cai.

Lan Ninh vùng vẫy một lúc, vất vả lắm mới thoát khỏi nụ hôn của anh, cô vừa tức giận vừa xấu hổ lườm anh:

"Ban ngày ban mặt tự dưng anh phát điên làm gì!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!