Cảm giác thần tượng sụp đổ là như thế nào?
Chính là cảm giác bây giờ của Lan Ninh đây.
Từ lúc lên
đại học cô đã đọc sách của Hạnh Tâm. Muốn cô hình dung anh là một người
như thế nào nếu chỉ cảm nhận qua văn phong, vậy thì anh sẽ là một chàng
tài hoa phong nhã, ăn nói nhỏ nhẹ lịch sự. Cô còn chắc mẩm anh nhất định là người như vậy, nhưng hiện thực…
Các nhà
triết học đã nói khoảng cách sản sinh ra cái đẹp, quả đúng vậy. Đây
chính là chân lý được xây dựng bằng biết bao máu và nước mắt đó!
"Ngôn tiên sinh, bạn gái của cậu đấy à?" Một dì hàng xóm không quen dẫn một đứa bé
vừa đi nhà trẻ về, ánh mắt bát quái kia cứ dính chặt lấy bọn họ.
"Thật là một lời nguyền rủa độc ác." Ngôn Nho Ngữ xoay người mở cửa, Lan Ninh xấu hổ cười gượng với dì hàng xóm một cái, trước khi anh kịp đóng cửa, liền
anh hùng hy sinh máu thịt của mình mà cố gắng chen chân vào nhà.
Ngôn Nho Ngữ ném chìa khóa lên bàn, liếc mắt nhìn cô: Cô vào đây làm gì?
Lan Ninh hít sâu một hơi, tự nói với bản thân phải nhẫn nhịn:
"Thầy Hạnh Tâm, anh có lịch nộp bản thảo, không biết lúc nào mới giao được?"
"Cô đến giục bản thảo?"
Ngôn Nho Ngữ đi xuống nhà bếp, lấy mấy thứ đồ trong túi xách xếp vào trong tủ lạnh,
"Ai nói cho cô địa chỉ nhà tôi?"
"Chủ biên, cô ấy nói trước ngày mười lăm tháng sau nhất định phải có bản thảo." Lan Ninh không theo anh xuống nhà bếp, mà ngồi lại ở trong phòng khách ngắm xung quanh.
Ngôn Nho Ngữ đóng cửa tủ lạnh lại, có chút không vui lông mày chau lên:
"Quả nhiên tôi phải đi khỏi thành phố này mới đúng."
Ha ha.
Lan Ninh
thầm cười nhạt hai tiếng, tuy rằng trong lòng cô rất khó chịu, nhưng bên ngoài vẫn phải nở nụ cười lấy lòng:
"Kỳ thực tôi cũng không muốn đến quấy rầy thầy, có điều thầy không nhắn tin lại cho tôi, điện thoại cũng không nhận…"
"Mấy cuộc điện thoại quấy rối kia là của cô?" Cô còn chưa nói hết câu, đã bị Ngôn Nho Ngữ cắt ngang.
Lan Ninh: …
Tui…nhịn.
"Đó không phải cuộc gọi quấy rối…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!