Bờ môi Ngôn Nho Ngữ rất mỏng, nhưng không ngờ lại ấm áp như vậy. Bao quanh Lan Ninh bây giờ tất cả đều là hơi thở của anh, cô kinh ngạc mở to mắt nhìn Ngôn Nho Ngữ, ngay cả thở cũng quên luôn.
Sau khi môi Ngôn Nho Ngữ chạm vào môi cô, anh cũng không dừng lại quá lâu, mà từ từ kéo dãn khoảng cách với cô. Cả người Lan Ninh bỗng như hết hơi, cô thất thần trượt dọc theo ván cửa ngồi bệt xuống đất.
Ngôn Nho Ngữ nhìn gương mặt trắng bệch giống như vừa bị hút sạch linh hồn của cô, thì bất giác nở nụ cười mỉm, anh ngồi xổm xuống trước mặt cô, nhìn cô nói:
"Nhìn vẻ mặt này của em thì không phải đây là nụ hôn đầu đấy chứ? Tôi nhớ hình như em có bạn trai cũ mà, hai người chưa từng hôn nhau lần nào sao?"
"... Anh nhất định phải nhắc tới hắn ta vào lúc này à?!" Lan Ninh hơi nhướn mày, ngẩng đầu nhìn anh.
Ngôn Nho Ngữ nhìn cô thật chăm chú, đôi đồng tử đen bóng mau chóng hấp dẫn ánh mắt cô:
"Vì anh ta đã từng phản bội em, thế nên em không dám tin tưởng vào đàn ông nữa sao?"
Lan Ninh hơi ngạc nhiên, cô im lặng một hồi lâu, sau đó mới mở miệng nói:
"Tôi và anh ta quen nhau hai năm rưỡi, trong đó một năm rưỡi, anh ta vừa hẹn hò với tôi, lại vừa tán tỉnh yêu đương với người con gái khác. Mỗi một câu anh ta từng nói với tôi, quay người lại là có thể nói với cô ta, đàn ông các anh có hiểu thật lòng là gì không?"
Tuy rằng bây giờ cô không còn cảm giác gì với Vu Mộ Viễn nữa, nhưng năm ấy cô đã chịu tổn thương rất nhiều. Cô không muốn vơ đũa cả nắm tất cả đàn ông trên đời, nhưng trong lòng lại mang theo một nỗi sợ vô hình. Một mình cô bình thường cũng sống rất vui vẻ rồi, tại sao còn phải yêu đương?
Không yêu thì sẽ không bao giờ bị tổn thương nữa.
Mấy năm qua cô vẫn sống như vậy, tuy rằng thỉnh thoảng thấy người khác tình cảm bên nhau, cô cũng sẽ cảm thấy ước ao, nhưng lại không có cảm giác với bất cứ người đàn ông nào. Rồi mọi chuyện bỗng bắt đầu trở nên thật rắc rối, khi cô phát hiện ra bản thân dường như đã thích Ngôn Nho Ngữ từ bao giờ.
Thế nên vì chuyện của anh, mà ngay cả công việc của mình cô cũng không thèm quan tâm nữa; vì anh nên cô mới không muốn cho anh biết, cô đang cùng người đàn ông khác ăn tối; cũng vì anh mà sau khi bị anh vạch trần lời nói dối của mình, cô mới cảm thấy hoang mang hoảng loạn mà chạy tới đây nói xin lỗi với anh...
Nhưng những việc đó có ý nghĩa gì chứ?
Chuyện bị phản bội chỉ nên xuất hiện một lần trong đời thôi, nếu như lại bị thế lần nữa, nói không chừng cô sẽ chẳng luyến tiếc chốn hồng trần này nữa, mà bỏ qua tất cả mọi thứ để lên núi xuất gia.
Ngôn Nho Ngữ nghe xong lời cô nói, cặp lông mày đẹp hơi chau lại, vẻ mặt dường như có hơi bất mãn:
"Đừng đổ lỗi của em cho tôi, không nhận ra bộ mặt đểu giả của hắn ta, hoàn toàn là lỗi của em, tại sao tôi phải gánh hậu quả thay hắn ta? Thứ cho tôi nói thẳng, em đánh đồng tôi với hẳn ta, đó là sự sỉ nhục của tôi."
Lan Ninh: ...
Quả thực mỗi câu trong lời anh vừa nói thật buồn nôn, Lan Ninh nén cơn giận, nhìn anh cười ha ha hai tiếng:
"Anh cảm thấy mình tốt hơn hắn ta bao nhiêu? Không phải anh có thể tùy tiện hôn người khác đó sao? Cũng thứ cho tôi nói thẳng, những người làm nghề sáng tác như anh, mười tên thì có đến chín tên khốn nạn."
Công việc này của cô quẩn quanh trong vòng tròn giao tiếp đó bao năm qua, cô cũng không biết mình đã nghe kể bao nhiêu lần, tác giả nam nào đó đã có vợ lại ngủ với độc giả nữ của mình, hơn nữa điều đáng sợ nhất là ở chỗ, trong những kẻ viết văn chương đó không ít kẻ luôn coi đó mới là tình yêu, họ không hề cảm thấy đó là nhục nhã mà ngược lại còn cho rằng rất vinh quang.
Ngôn Nho Ngữ chau mày còn khó chịu hơn vừa nãy rất nhiều, anh nhìn thẳng vào mắt Lan Ninh, vẻ mặt nghiêm túc: "Thứ nhất, tôi chưa từng tùy tiện hôn bất cứ người khác giới nào, người tôi hôn đầu tiên là em; thứ hai, trong cái vòng luẩn quẩn đó tôi cũng đã nghe rất nhiều câu chuyện, nhưng tôi cho rằng em không thể dùng cái vòng tròn đó để đánh giá một con người, bởi vì trong bất cứ xã hội nào đi nữa thì vẫn luôn tồn tại những kẻ khốn nạn; thứ ba, tôi đã nhắc hai lần rồi nhé, tôi không muốn em đánh đồng tôi giống như bọn họ, tôi là chính tôi....... Là một pháo hoa có màu sắc riêng biệt?
"Lan Ninh cười khẽ tiếp lời. Ngôn Nho Ngữ:"...
"Anh đứng lên, cúi đầu nhìn Lan Ninh còn đang ngồi dưới đất:"Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.Lan Ninh:...
"Tác giả quả nhiên khác người bình thường, mắng người cũng mang cả văn chương vào như vậy. Cô mím môi, không chịu thua mà nhìn anh:"Vậy còn anh? Không phải anh vì chuyện của mẹ mình, mà sinh ra cái nhìn phiến diện với tất cả phái nữ chúng tôi đấy à?Tôi nói rồi, không phải tôi có cái nhìn phiến diện với phụ nữ.Vậy tôi cũng đâu phải không tin tưởng đàn ông.
"Khóe miệng Ngôn Nho Ngữ hơi giật giật, cuối cùng anh nhẹ nhàng thở ra một hơi:"Được rồi, hôm nay chúng ta nói chuyện đến đây thôi, em có thể về rồi.Hả?
"Lan Ninh bỗng không theo kịp tiết tấu của anh. Ngôn Nho Ngữ nhìn cô, lại cúi người tiến đến ngồi sát vào mặt cô, khóe miệng cong lên:"Đừng nói là em vẫn muốn giao lưu để hiểu rõ con người tôi nhé?Lan Ninh:...Cút đi!
"Cô đẩy anh cách xa khỏi mình rồi từ từ đứng dậy. Ngôn Nho Ngữ lùi về sau một bước, cười nhìn Lan Ninh đứng đối diện:"Tôi sẽ khiến em có thể vì tôi mà lấy lại niềm tin đối với đàn ông.
Dù sao nguyện vọng sinh nhật của tôi cũng là nhất định phải kết hôn trong năm nay.Lan Ninh:...
"Cuối cùng anh ta lấy đâu ra tự tin mà nói chắc nịch như thế chứ! Cô xoay người nhanh chóng mở khóa cửa, xông ra ngoài. Sau khi cửa đóng lại, Ngôn Nho Ngữ hơi cong khóe miệng đi về phía sofa ngồi xuống. Trên sofa có đặt một quyển sách với tiêu đề"Sổ tay tấn công nữ thần
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!