Chương 40: (Vô Đề)

Câu nói vừa rồi của Ngôn Nho Ngữ khiến bầu không khí đột nhiên trở nên ám muội hẳn lên, vẻ mặt Lan Ninh cũng không tự nhiên như vừa nãy nữa.

Vốn tưởng rằng hai người sẽ rất ăn ý mà không nhắc lại chuyện này, nhưng lời nói này của Ngôn Nho Ngữ lại khiến cô bối rối không biết phải làm sao.

Sau mấy giây ngỡ ngàng, cô nhanh chóng giật chiếc túi xách đang đặt trên sofa định bỏ chạy, vừa mới đứng lên, Ngôn Nho Ngữ đã nhanh hơn nắm chặt cổ tay cô:

"Em lại muốn trốn tránh tránh tôi sao? Rốt cuộc em đang sợ điều gì vậy?"

Tôi... Câu hỏi của Ngôn Nho Ngữ khiến cô không biết phải trả lời thế nào, động tác hơi cứng lại một chút, rồi cô mau chóng rụt cổ tay về,

"À đột nhiên tôi nhớ ra mình còn hộp đồ chuyển phát nhanh đang đặt dưới phòng bảo vệ! Tôi đi lấy đồ trước đã nhé!"

Cô nói xong thì cũng như lần trước, chạy như bay đến cửa, mở cửa rời đi.

Ngôn Nho Ngữ đặt miếng bánh gato xuống bàn, rồi ngửa mặt nhìn trần nhà, thả mình nằm xuống sofa.

Lan Ninh về đến nhà, tiện tay vứt túi xách qua một bên, rồi thả người xuống giường.

Giọng nói của Ngôn Nho Ngữ vẫn cứ vang vọng bên tai, cô đang sợ điều gì vậy? Cô có gì phải lo sợ sao?

Lông mày Lan Ninh dần chau lại, cô đang không biết phải đối mặt với anh thế nào? Nói đi nói lại, ý của anh ta chính là thích cô sao? Giả thiết này khiến cô nổi hết da gà, hơn nữa vì sao anh lại thích cô chứ?

Còn cô... có thích anh không đây?

Cả đêm hôm ấy Lan Ninh trằn trọc trở mình vì câu hỏi yêu hay không yêu, vừa mới nhắm mắt lại chưa được bao lâu, thì lại phải dậy đi làm.

Trang bìa kỳ này của Mistry dành riêng một trang màu đặc biệt để quảng cáo cho tiểu thuyết Lời nhắn tử vong sắp ra mắt thị trường. Đoạn giới thiệu tung chưa được bao lâu các đơn đặt hàng trên mạng cũng ngay lập tức được đăng ký.

Rất nhiều người muốn mua bản đặc biệt có kèm con dấu của tác giả, số lượng bản đặc biệt vừa được thông báo đã được đặt mua hết sạch, các trang web lại nhanh chóng đặt về những bản thường tiếp theo.

Tuy rằng thành tích này không liên quan nhiều lắm tới Lan Ninh, nhưng thân là biên tập viên của cuốn sách này, Lan Ninh vẫn rất mừng. Theo lý mà nói cô vốn nên tích cực báo cáo thành tích với Ngôn Nho Ngữ, rồi thuận tiện chúc mừng anh mấy câu, nhưng cô lại chần chừ không dám liên lạc với anh.

Chẳng nói tới liên lạc, hai ngày nay mỗi lần nhìn avatar trên QQ của Ngôn Nho Ngữ cô cũng cảm thấy vô cùng căng thẳng, hơn nữa lúc nào cô cũng trong trạng thái lo lắng nếu như anh đột nhiên tìm cô nói chuyện thì cô phải trả lời anh thế nào?

Lan Ninh cảm thấy bản thân mình như vậy thật buồn cười, tốt xấu gì cô cũng là người trưởng thành, nhưng lại vì chuyện này mà mất tập trung vào công việc. Rõ ràng lúc cô đang học đại học, cũng chẳng bao giờ vì chuyện yêu đương mà trễ nải việc học hành.

Tiếng thông báo tít tít từ QQ đột nhiên truyền tới, Lan Ninh căng thẳng lần hai. Cô liếc mắt nhìn avatar của Trời Xanh Mây Trắng đang nhấp nháy, thì thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

Trời Xanh Mây Trắng:

Biên Biên Biên Biên, tôi nhận được tiền nhuận bút rồi! Vui quá!

Trời Xanh Mây Trắng: Không biết ngày mai chị có thời gian không? Tôi muốn mời chị ăn cơm [đỏ mặt]

Súp Lơ: Chúc mừng chúc mừng! Không cần tốn tiền mời tôi một bữa làm gì, cậu cứ giữ tiền lại mua thứ mình thích đi nhé ~

Trời Xanh Mây Trắng:

Tôi chỉ thích mời Biên Biên một bữa thôi (* w *) đây là món tiền nhuận bút đầu tiên trong cuộc đời, tất nhiên phải dùng nó để cám ơn Biên Biên đã thích tác phẩm của tôi rồi [ đỏ mặt ]

Súp Lơ: 2333 [1] Cậu khách sáo quá rồi.

[1] 2333: Ngôn ngữ mạng Trung Quốc, có nghĩa là A ha ha ha

Trời Xanh Mây Trắng: Thế nên Biên Biên, chị có rảnh không [đáng thương] [đáng thương] [đáng thương]

Súp Lơ:... Được rồi, có điều chắc tôi sẽ tan làm rất muộn.

Trời Xanh Mây Trắng: Không sao! Quá tuyệt vời! ~ (≧▽≦) ~ Biên Biên chị muốn ăn gì?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!