Vì Lan Ninh
vừa mới tắm rửa sạch sẽ xong, nên trên người cô vẫn thoang thoảng mùi
sữa tắm chưa tan hết, lại có cơn gió đêm thổi qua, cuốn theo hương thơm
mê người tràn ngập trong tâm trí Ngôn Nho Ngữ.
Anh chưa
từng dùng mấy thứ thuốc cấm nên không biết cảm giác mê muội đó như thế
nào, nhưng chắc hẳn cũng gần giống như bây giờ, nó như một chất ma túy
quyến rũ kích thích thần kinh con người.
Nhìn đôi
đồng tử có chút hoảng sợ và mấy sợi tóc mái của cô vẫn còn hơi ẩm ướt,
khiến đôi mắt của Ngôn Nho Ngữ cũng dịu dàng hơn hẳn.
Xưa nay anh
không tiếp xúc gần gũi với bất kỳ người phụ nữ nào trừ mẹ mình, hóa ra
thân thể của phụ nữ lại có thể mềm mại như vậy… ừm, thật sự rất dễ chịu.
Lan Ninh có
cảm giác một bàn tay nào đó đang chạm vào ngực cô, ngỡ ngàng mất một
giây rồi mặt đỏ bừng cô vung tay lên một cái:
"Ngôn Nho Ngữ, anh mau chết đi!"
Cú đấm này
cô dùng một trăm phần trăm công lực, vừa đúng dịp oánh trúng khóe môi
anh. Ngôn Nho Ngữ bị đau rên lên một tiếng, đồng thời cũng rời khỏi
người cô.
Khóe miệng anh dường như rách luôn rồi, Ngôn Nho Ngữ duỗi đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm một cái, quả nhiên có mùi máu tanh nhàn nhạt.
"Không hổ là người bấm cát suốt ngày, ra tay quả là tàn nhẫn."
"Tôi thấy vẫn còn nhẹ chán!" Lan Ninh tức giận nhỏm người ngồi dậy, dường như vẫn
còn chưa hết giận, cô xông lên muốn đấm anh thêm phát nữa.
Vừa nãy Ngôn Nho Ngữ không đề phòng nên mới trúng cú đấm kia của cô, bây giờ cô lại
muốn đấm anh thêm cái nữa cũng không dễ dàng như thế. Anh né người thoát khỏi cú đấm của Lan Ninh, nghiêng người nhìn cô:
"Cô lại định làm gì nữa?"
"Đánh chết sói háo sắc!" Lan Ninh tức đến nổ phổi mà nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!