Sau khi tan
việc Lan Ninh liền tới thẳng Đại học Đế Đô, cô cũng muốn gọi Đại Thanh
đi cùng, nhưng sau khi cân nhắc thấy mang thêm người nữa cũng không lịch sự cho lắm, thôi thì đành đi một mình vậy.
Từ cửa tàu
điện ngầm đi ra, cô đi thêm vài phút nữa, thì từ xa xa liền nhìn thấy
Diệp Trừng đang đứng trước cửa trường học. Dáng người cậu không cao như
Ngôn Nho Ngữ, nhưng cũng rất dễ nhận ra trong đám sinh viên đông đúc.
Lần trước khi hai người gặp nhau, là hôm ban nhạc của cậu phải biểu
diễn, nên quần áo mặc cũng theo phong cách khá tùy tiện, nhưng lần này
thì thời trang lại giản dị đời thường hơn rất nhiều.
Chiếc áo
khoác hoodie màu nâu nhạt, quần jean xanh, ủng ngắn. Ánh nắng nhạt cuối
chiều chiếu xuống mái tóc đen mềm mại kia, nhẹ lay động trong làn gió.
Lan Ninh
không nhịn được mà cảm thán, quả nhiên là thiếu niên trẻ tuổi tràn đầy
sức sống, cậu ta lại khiến cô hoài niệm về thời thanh xuân của mình rồi.
Có điều cô không nhanh chân đi tới, ngược lại là đi bộ rất chậm.
Vì Diệp
Trừng đang đứng bên cạnh một nữ sinh tóc dài, hai người họ còn đang nói
chuyện. Nữ sinh kia vẻ mặt rất bối rối, đó là vẻ mặt chỉ xuất hiện khi
đối diện với người mình thích.
Lan Ninh tự
nhận mình là người hiểu chuyện, không chừng người ta đang tỏ tình cũng
nên, à, cũng có thể là bạn gái của Diệp Trừng? Dù sao nữ sinh kia nhìn
cũng rất đáng yêu, đứng bên cạnh cậu ta trông cũng rất xứng đôi.
Bên này cô
còn đang đi tới cửa trường học bằng tốc độ ốc sên bò, bên kia Diệp Trừng đã quay người sang nhìn lại, bỗng nhìn thấy cô.
Cậu hơi ngẩn người, sau đó cười gọi tên cô: Lan Ninh.
Lần này đến
lượt Lan Ninh hơi ngạc nhiên, mặc dù cô đã bảo cậu ta ở ngoài thì đừng
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!