Sau lần chia tay từ ba năm trước, Lan Ninh liền đưa toàn bộ cách thức liên lạc với
Vu Mộ Viễn vào blacklist. Từ hôm đó tới nay cô cũng không quan tâm tin
tức về hắn, không ngờ hôm nay về trường xem ca nhạc cũng có thể gặp lại
hắn. Nhất thời tâm trạng đang vui vẻ cũng không còn nữa.
Nhưng ngược lại Vu Mộ Viễn có vẻ rất vui:
"Thực sự quá lucky, không ngờ lại gặp được em ở trường thế này."
Lan Ninh co
giật khóe miệng, ha ha, ở nước ngoài ngây ngốc mấy năm, quả nhiên con
người đã thay đổi, còn biết cách chêm đệm vài từ tiếng anh vào câu nói
nữa.
Tuy rằng
thái độ Lan Ninh rất lạnh lùng, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến Vu
Mộ Viễn thao thao bất tuyệt tự nói liên hồi:
"Chúng ta đã bao lâu không gặp rồi nhỉ? 3 Years? Trông em càng ngày càng xinh hơn ấy nhỉ?"
Lan Ninh: …
Cô rốt cục
không thể nhịn được nữa nói:
"Anh đừng chêm mấy từ tiếng anh vào câu nữa, tôi chỉ muốn nói chuyện bằng tiếng trung thôi."
Hơn nữa tên này da mặt dày cỡ nào chứ, gặp cô vẫn có thể coi như không có chuyện gì xảy ra mà bắt chuyện rất tự nhiên?
Vu Mộ Viễn ngạc nhiên một chút rồi cười nói:
"Em vẫn thẳng tính như ngày xưa."
Lan Ninh ha
ha:
"Anh sai rồi, nếu tôi còn thẳng tính như ngày xưa, thì việc đầu tiên tôi làm khi gặp lại anh là tát cho anh hai cái."
Cô vốn không muốn tiếp chuyện với hắn, nên vừa nói xong câu đó thì quyết định đi tìm Đại Thanh và Khúc Đồng, nhưng Vu Mộ Viễn bỗng giữ chặt cổ tay cô.
Cô
chau mày quay đầu lại, Vu Mộ Viễn đang nhìn cô với ánh mắt bi thương:
"Em vẫn còn giận anh sao? Ba năm trước anh từng nói, người khiến anh không buông tay được là em."
Lan Ninh gạt tay hắn ta ra, cẩn thận nhìn đám sinh viên xung quanh, cô không thể
kích động tát hắn trước đám đông, nên đành phải nhẫn nhịn:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!