Di Di tự cho mình một ngày nghỉ.
Nằm ở trên giường, đói bụng thì ăn chút bánh mì lót dạ, không muốn đi ra ngoài.
Ngày hôm qua cô đã thêm wechat của Chiếu Dã, trong vòng bạn bè của anh trống trơn không có cái gì, chân dung chỉ là một bức ảnh đen xì.
Hiện tại, cô không biết phải đối mặt với Chiếu Dã như thế nào, cảm giác trong lòng có chút kỳ quái.
Di Di click mở ra khung chat của anh, bên kia vừa vặn nhắn một tin sang, cô sợ tới mức làm rơi cả điện thoại.
Chiếu Dã: Mấy giờ em tan làm?
Di Di không muốn trả lời ngay, sau vài phút đánh chữ rồi gửi đi: Có việc gì?
Đợi qua một lát sau, Chiếu Dã không có động tĩnh.
Di Di hùng hùng hổ hổ, cái người này là sao đây.
Vẫn ngây ngốc tới khi trời tối, bánh mì cũng không lại được sự đói khát, Di Di đành rời giường đi nấu ăn.
Xem nguyên liệu trong tủ, cô quyết định làm mì cà chua thịt bò nạm. Di Di rửa sạch cà chua, cắt thành hình chữ thập ở cuống, đun sôi nước rồi thả vào, sau đó lột vỏ.
Đang chuẩn bị bật bếp, bóng đèn trên trần nhà nhấp nháy lập lòe, tắt phụt.
Cúp điện?
Di Di sờ soạng đi đến bên cửa sổ, trong tiểu khu vẫn có ánh đèn. Cô mở máy hút khói, máy vẫn chạy bình thường. Di Di bật đèn ngoài phòng khách, gọi điện thoại cho Mai hoa lộc.
Điện thoại reo tới chuông cuối cùng mới có người nghe, Di Di báo chuyện hỏng bóng đèn. Bên kia Mai hoa lộc rất ồn ào, hình như có người đang cãi vã vì việc gì đó, nghe thấy anh ta nói lớn tiếng, sẽ mau chóng cho người tới sửa.
Không nói thêm câu nào cúp máy.
Rắc rối.
Không bao lâu, cửa bị gõ vang, Di Di nghĩ thầm, hiệu suất nhanh thật, Mai hoa lộc đúng là đáng tin.
Không ngờ người đến là Chiếu Dã, anh đang bê chiếc hộp to đặt ở cửa.
Tối hôm qua ở trước mặt Chiếu Dã khóc một hồi, còn mắng Chiếu Dã vài câu, lúc này Di Di chưa biết phải dùng thái độ gì đối với anh, ngơ ngác nói:
Ặc, sao?
Chiếu Dã lời ít ý nhiều: Nhận lỗi.
Lại bổ sung thêm một câu: Ngày hôm qua.
Nói xong vác chiếc hộp đi vào, theo ánh sáng bóng đèn ở phòng khách, Di Di thấy hàng chữ to: Nhiều công dụng, máy rửa chén.
…Này?
Chiếu Dã không trả lời Di Di, thuần thục ấn công tắc đèn trong phòng bếp, ấn vài cái vẫn đen nhánh một mảnh.
Di Di chỉ chỉ trần nhà, lộp bộp nói: Hỏng rồi.
Chiếu Dã liếc cô một cái, Chờ ở đây.
Tôi gọi… Di Di chưa nói dứt câu, người đã đi rồi. Cô vẫn còn đứng im tại chỗ, nhìn cái hộp trên mặt đất phát ngốc. Chiếu Dã rất nhanh trở lại, trong tay cầm một cái bóng đèn mới, anh bỏ túi bọc nó ra, tìm ghế dựa dẫm lên. Di Di theo bản năng giữ lấy ghế dựa, ngửa đầu nhìn Chiếu Dã.
Chỉ thấy Chiếu Dã xoay ba cái đã thảo bóng cũ, đưa cho Di Di, khom lưng nói:Đưa cái kia đây.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!