Chương 7: Cuộc hẹn

Sau nửa đêm, Di Di vẫn luôn ở trạng thái nửa mơ nửa tỉnh.

Cô suy nghĩ, đêm nay anh nói nhiều lời hơn.

Cô suy nghĩ, đêm nay anh cười nhiều hơn.

Vô thanh vô thức, cô biến về nguyên hình.

Ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua rèm cửa sổ đang khép hờ, chiếu vào trên giường, một con thỏ trắng như tuyết rúc thành một quả cầu.

Ngày hôm sau, Di Di lại mang một quầng thâm mắt đi làm. Sau khi dọn đến tiểu khu Kim hoa, tuy rằng không có tiếng gáy của ông chú heo nữa, nhưng giấc ngủ vẫn kém như thường.

Tất cả là do những con người và sự việc kỳ quái này mà ra.

Nghĩ lại, đúng là như một giấc mơ. Một con sói, sao có thể thích một con thỏ chứ?

Di Di không nghĩ được đáp án, chỉ có thể làm chút việc làm phân tán sự chú ý. Cô vùi đầu vào nướng bánh mì, làm điểm tâm, nghiên cứu công thức, Bé Nhỏ gọi cũng không nghe thấy.

"Chị Di Di, chị Di Di".

Cô bé gọi vài câu.

Di Di ngẩng đầu lên, bên ngoài trời đã dần tối, đã muộn thế này rồi sao.

Làm sao vậy? Di Di lau rửa măt bàn.

Bé Nhỏ nói:

"Anh đẹp trai lại đến."

Di Di đang làm việc dừng tay lại, bây giờ mới nhớ tới cuộc hẹn đi xem phim với Hồ Úc Triết, cô mở điện thoại ra xem, đã sáu giờ, mua vé xem phim lúc bảy giờ.

Di Di choáng váng vội vàng thu thập đồ đạc, rửa sạch tay, xách túi đi ra ngoài.

"Triết Triết, ngại quá, vừa nãy bận."

Hồ Úc Triết rõ ràng đã sửa soạn qua, áo sơ mi trắng, quần đen, tóc cắt gọn gàng thoải mái sạch sẽ:

"Tôi tới tiệm chơi, không vội".

"Bây giờ tôi xong việc rồi, chúng ta đến rạp chiếu phim?"

Được.

Xuyên qua cửa kính ở biển quảng cáo, Di Di nhìn thấy dáng vẻ mình như một con quỷ, mặt mũi tiều tụy, đầu tóc rối bù, quần áo quá bình thường.

Bên cạnh là Hồ Úc Triết bảnh bao khác hẳn, Di Di muốn đào hố chôn mình.

Hồ Úc Triết nghi ngờ: Làm sao vậy?

Di Di không nói nên lời: Không…

Rạp chiếu phim không xa lắm, họ đi bộ khoảng mười lăm phút. Hồ Úc Triết đi lấy vé, Di Di xếp hàng mua trà sữa và bắp rang. Không phải ngày nghỉ nên rạp chiếu phim không nhiều người lắm, bọn họ ở ngoài đợi chốc lát, cửa phòng mở ra.

Di Di và Hồ Úc Triết sờ soạng đi vào, không thấy bậc thang, chút nữa Di Di vấp ngã, Hồ Úc Triết nhanh tay đỡ lấy eo cô, kéo về phía mình.

Di Di cảm giác bụng nhỏ bị cánh tay cậu ta ôm lấy, hô gấp khó khăn, người đã trong ngực cậu ta.

Hồ Úc Triết cười một tiếng, chậm rãi buông tay: Cô không sao chứ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!