Chiếu Dã tự nhiên cầm lấy hai chiếc túi trong tay Di Di, chân dài bước lên, một bước lên hai bậc thang. Di Di nhìn hai bàn tay trống trơn, trong lòng rối loạn:
Quen thuộc như vậy sao…
Hai người đi tới cửa phòng Di Di, Di Di bất giác cảm thấy chuyện này không ổn lắm.
Cô, vậy mà cùng với một người đàn ông không quen thân, ăn bữa tối, trong phòng mình. Đây không phải là dẫn sói vào nhà sao.
Di Di vô cùng ảo não, nhưng chính miệng cô đã nói ra, bây giờ cũng chẳng có lí do gì để đuổi Chiếu Dã đi cả. Vậy đành lấy ra bếp từ, làm nồi nước lẩu.
Chiếu Dã đứng ở phía sau cô nói: Tôi về thay quần áo.
ừm, đi đi. Di Di gật gật.
Chiếu Dã đi rồi, Di Di lén lút cầm con dao bấm nhỏ nhét vào túi, nếu có việc gì phát sinh ngoài ý muốn, cô cầm nó phòng thân. Sau đó rửa rau, thái rau, bầy đồ ăn lên bàn…
Khoảng năm sáu phút sau, Chiếu Dã đã quay lại.
Từ một thân quần áo màu đen, đổi sang một thân quần áo màu đen khác, Di Di không thấy chỗ nào khác nhau, nhưng ngửi được trên người anh hương vị sạch sẽ, không giống như lần trước, có mùi của xà phòng thơm.
"Anh có thể ăn cay chứ?"
Di Di hỏi.
Chiếu Dã gật gật đầu.
Di Di cho nửa gói nước cốt lẩu, hạ lửa nhỏ, hương cay bốc lên ập vào mặt. Đồ ăn hóa giải mọi ưu phiền, Di Di khách sáo chào đón:Anh ngồi đi.
Được.
Nước sôi, Di Di cho đồ ăn vào trong nồi. Đầu mùa thu ăn lẩu là thích hợp nhất, nóng hổi, phòng nhỏ ấm áp dễ chịu.
"Lần trước cảm ơn anh đã giúp tôi dọn đồ."
Di Di nói với âm thanh chân thành, giơ lên cốc nước lọc trong tay, tinh quái nói:Nào cụng ly.
Thật ra Di Di vốn dĩ mua cho mình bia, nhưng Chiếu Dã ở đây, cô không tiện lấy ra.
"Chuyện nhỏ không tốn sức." Chiếu Dã cũng uống ly nước sôi, nhẹ nhàng chạm cốc với cô.
Hai người ăn uống đều không nói chuyện. Di Di bị vị cay làm sặc, Chiếu Dã chủ động rót nước vào cốc cho cô. Một bữa cơm này không phát sinh chuyện xấu gì như Di Di nghĩ vớ vẩn trước đó, ngoài ý muốn rất hòa hợp hài hòa. Sau khi ăn xong, Di Di đã no tám chín phần, vui sướng ợ một hơi.
Nhưng Chiếu Dã đang nhìn vào chiếc nồi trống rỗng, quay đầu nhìn Di Di.
Di Di khô khốc nói: Không còn….
Cô đã mua đồ ăn cho hai ngày, vậy mà không đủ cho Chiếu Dã ăn.
"Vậy ăn thêm sủi cảo?" Di Di hỏi Chiếu Dã, Chỉ có cái này…
Chiếu Dã nói: Được.
Chưa tới vài phút, gió cuốn mây tan.
Di Di một tay chống cằm, nhìn đến ngây người.
Chiếu Dã lau lau miệng, cách một lớp sương khói nhìn chăm chú Di Di, bỗng nhiên nói: Hôm nay cô..
Hả? Di Di không nghe rõ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!