Chương 24: Cầu vồng (H nhẹ)

Di Di… Chiếu Dã thấp giọng gọi tên cô, trên dưới hầu kết giật giật.

Ngoài cửa sổ bóng đêm lạnh lẽo, trăng giấu trong mây, ánh sao ảm đạm.

Mặt Chiếu Dã ẩn trong bóng đêm, đôi mắt thâm thúy u dã, bóng tối mông lung càng thêm khó hiểu. Di Di không dám nhìn thẳng vào anh, trên người nổi lên một tầng da gà. Cánh tay bị anh bẻ ra, trước ngực trống không, không đỡ được một chưởng của anh.

Chiếu Dã bất ngờ với xúc cảm trong tay, so với anh trên người cô cái gì cũng mềm mại, hai luồng thịt đẫy đà nằm trong lòng bàn tay anh, chậm rãi nắm chặt, thịt từ khe hở ngón tay tràn ra.

Thật lớn, rất mềm…

Lòng bàn tay cọ qua đỉnh chóp, thân thê Di Di mềm thành một vũng nước:Đừng có sờ…

Tay Chiếu Dã tăng thêm lực, đem nơi mềm mại của cô xoa bóp thành nhiều hình dạng, một bàn tay không đủ, còn muốn mỗi bên một tay.

Hai viên đỏ hồng càng thêm cương cứng, anh cố ý dùng ngón tay chà sát, anh ách nói:

Nhưng nó cứng quá.

Cứng như hòn đá nhỏ.

Di Di xấu hổ che mặt, dường như chỉ cần không nhìn thấy, là có thể trả vờ không biết anh đang làm gì.

Nhưng cảm giác lại không lừa người.

Tay anh xoa nắn ở trên người, trong bóng đêm miêu tả hình dáng, khi nặng khi nhẹ, như là trân trọng, như là muốn phá hỏng.

Hô hấp gần trong gang tấc, ngực cô truyền đến một trận tê dại…

Giữa chân chảy ra một chất lỏng, ướt dính bên trong quần lót, sợ anh phát hiện, cô khó khăn khép lại hai chân. Ngực bên phải bị anh buông ra, vậy mà Di Di thấy có chút vắng vẻ, rất nhanh hừ một tiếng, là khi môi anh thay thế bàn tay.

Chiếu Dã nâng bầu vú nặng trĩu ăn vào trong miệng, lưu lại dấu răng nhợt nhạt.

Đầu anh chôn ở trước ngực cô, như đang gặm nhấm một khói bánh kem mềm xốp tinh tế, đầu lưỡi ngậm lấy hạt đậu đỏ, mút mát.

Trên tay cũng không rảnh, vuốt ve khối thịt bên kia.

Chiếu Dã, dừng lại, Di Di thanh âm nhỏ vụn, Em không thoải mái…

Chiếu Dã ngẩng đầu, nhìn thấy sắc mặt mặt hồng hào của Di Di, trong lòng đã hiểu rõ. Anh hôn cô, thấp giọng nói:

"Anh sẽ làm em thoải mái."

Nói xong, tách ra hai chân cô ra, nhìn đáy quần lót có vệt nước sẫm màu, Chiếu Dã sờ soạng, thấy chất nhầy trong lòng bàn tay. Di Di không chịu được run rẩy, Chiếu Dã rút ra miếng vải nhỏ. Anh cẩn thận đánh giá, tìm được một điểm, dùng ngón tay ấn ấn:Là chỗ này sao?

Như học sinh chăm học hỏi…

Di Di nói không nên lời, lúc này thân thể  là câu trả lời.

Chiếu Dã suy tư nhìn chằm chằm vào sơn cốc sâu thẳm của cô, dứt khoát cúi người ngậm vào khối thịt kia, mút vào,  lưỡi quét từ dưới lên trên, đầu lưỡi gảy lên viên Tiểu đậu đậu. Giống như nơi nào đó mở ra chốt mở, nước suối trào dâng chảy ra, bị Chiếu Dã nuốt hết.

Theo khe hở anh tìm được suối nguồn, đôi môi hôn một chút, đầu lưỡi chậm rãi đưa vào huyệt nhỏ, ra ra vào vào, trên tay không quên ấn ấn âm đế.

Di Di cầm lòng không đậu kêu lên tiếng, hai đùi căng thẳng, hơi hơi cong lên, giống như biết nguy hiểm đang tồn tại, nhưng bất an không có chỗ phóng thích.

Cuối cùng, theo nhịp điệu mút mát liếm láp càng lúc càng nhanh, cô như thấy một vệt cầu vồng, ở trên môi anh bắn ra một đóa bọt sóng.

Aaaaa… Di Di đã quên sự thẹn thùng, không màng gì cả thét chói tai, hạ thể co rút một trận. Run rẩy thở gấp, rung động, mãi vẫn chưa bình tĩnh lại.

Chiếu Dã… Ánh mắt có nước, chất giọng khàn khàn nức nở.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!