Chương 21: Trầm Oanh

Ngày hôm sau, Di Di dậy sớm, lúc muốn xoay người lại chạm phải một bộ lông nhung mềm mại mới nhớ tối hôm qua người nào đó lẻn vào phòng mình. Mặt vô cảm đem đầu sói từ trên ngực đặt sang một bên, cúi đầu xem chú sói nhỏ, hởi thở khò khè ngủ ngon lành.

Hôm qua Chiếu Dã lăn lộn tới nửa đêm, lúc này đã cực kỳ mệt mỏi.

Tay chân Di Di nhẹ nhàng đi ra ngoài rửa mặt, không tiếng động thay quần áo, đi đến nhìn Chiếu Dã vẫn trong trạng thái ngủ say. Sờ soạng bộ lông tóc xõa tung của anh, cảm thấy mỹ mãn ra cửa đi làm. Bé Nhỏ đang được nghỉ phép, hôm nay Di Di vẫn chỉ có một mình.

Cô treo chiếc chuông gió tự động lên cửa, nếu có khách mở cửa vào, cho dù cô ở trong phòng bếp vẫn có thể nghe thấy.

Qua thời gian ăn bữa sáng, buổi sáng cũng không có khách. Di Di nhận được đơn hàng khách đặt bánh hai tầng, yên ổn trong phòng bếp làm bánh.

"Đinh, hoan nghênh quý khách —"

Chuông cảm ứng leng keng vang lên, Di Di mới làm xong một mặt bánh, vội vàng đi ra ngoài đón khách.

Hoan…Di Di mới nói nửa chữ liền dừng lại, khóe miệng tự giác cong lên:

"A, sao anh lại tới đây…"

Nhớ em.

Lúc Chiếu Dã tỉnh dậy trong phòng không còn một bóng người, bên gối vẫn lưu luyến hương thơm của cô, đánh răng rửa mặt xong liền đi tới đây.

Di Di đã tự động miễn dịch với mấy lời âu yếm của anh, nửa đùa nửa thật nói:

"Anh không phải đi làm sao? sao như dân thất nghiệp đi lang thang vậy?"

"Buổi sáng không phải dạy học" Chiếu Dã nói ngắn gọn, ánh mắt kỳ quái dừng ở trên mặt Di Di:

"Sao em lại đeo khẩu trang?"

"Còn không phải vì anh!" Vừa nói xong mắt Di Di trợn tròn, kéo khẩu trang xuống, lộ ra đôi môi hơi sưng đỏ, khóe miệng còn có vết cắn.

Người tỉnh táo sẽ biết đây là dấu vết của chuyện gì.

"Nhìn xem anh làm chuyện tốt gì, em sao có thể gặp người khác?".

Di Di oán trách một câu, một lần nữa đeo khẩu trang lên. Chiếu Dã không hề hối hận, cánh tay dài đưa ra, kéo khẩu trang của cô xuống, cúi người chuẩn xác cắn lên môi cô.

Chiếc răng nanh của anh quét tới vết thương trên môi Di Di, cô đau tới hừ nhẹ, thẳng tay đẩy người ra. Chiếu Dã vẫn đứng vững như núi, không hề xê dịch. Trên miệng nhẹ nhàng hơn, ôn nhu dán vào cọ cọ, hôn từng chút một.

Ô… Sẽ có người.

Di Di nói một câu.

Trên đường phố người người qua lại, bóng người xoay quanh, biết được người nào sẽ bước vào tiệm bánh. Chiếu Dã không xao động, đưa Di Di vào bên trong nơi làm bánh ngọt, kéo rèm cửa vào, đẩy cô lên tường.

"Bây giờ có thể hôn chứ?"

Chiếu Dã phát ra một từ đơn:

Hửm?

"Sao anh lại như vậy chứ…"

m thanh của anh trầm tĩnh ôn hòa, như ánh mặt trời sáng sớm:

"Em là người mà anh chọn, không còn cách nào, bị em hấp dẫn".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!