Bị xóc nảy cả đêm, siêu thị không đi được, cơm cũng chưa ăn, còn gặp phải thị phi, Di Di ngỡ mình như đang nằm mơ. Chiếu Dã cõng Di Di về phòng của anh, chọn thuốc từ trong hộp đồ.
Di Di bất ngờ:
"Vậy mà còn đầy đủ hơn cả nhà em nữa"
Chiếu Dã cúi đầu không trả lời, tìm nước thuốc trị thương trong hộp. Di Di nghĩ tới, chắc công việc của anh rất hay dùng, thường xuyên bị thương.
Chiếu Dã: Kéo ống quần lên.
"Ặc.. để em tự làm đi".
Di Di hơi ngượng ngùng, nói với Chiếu Dã:
"Em đói, nhà anh có gì ăn không?".
Chiếu Dã suy nghĩ một chút,
"Có bánh trôi, em ăn không?"
Hai mắt Di Di sáng lên: Ăn! nhân gì?
Chiếu Dã mở tủ lạnh ra nói:
"Hạt mè và đậu phộng, em muốn loại nào?"
Mỗi loại một nửa.
Được.
Chiếu Dã đi tới phòng bếp nấu nước, Di Di ở phòng khách bôi thuốc, bôi xong đóng nắp rồi để lại vào hộp của Chiếu Dã.
Đang muốn đóng lại, cô thấy một vật nhỏ quen thuộc. Di Di dùng ngón tay kẹp lấy tờ thiếp mỏng, mặt trên là hàng chữ:
"Xin chào, tôi là người mới chuyển tới ở lầu ba, tôi làm một chút đồ ngọt, hi vọng bạn sẽ thích, về sau giúp đỡ lẫn nhau, chúc một ngày vui vẻ - Di Di".
Chiếu Dã còn đang nấu bánh trôi, Di Di khập khiễng đi đến gần, cố ý ho khan một tiếng.
Chiếu Dã nhìn qua, Di Di đem tấm thiếp mỏng vẫy vẫy, cười xinh đẹp: Đây là cái gì?
"Chiếu Dã, có phải anh đối với em nhất kiến chung tình không…" Di Di trêu chọc nói.
Chiếu Dã rầu rĩ cười một tiếng.
Nói về lần đó, tấm thiếp này cũng coi như chuyện cũ. Chiếu Dã lúc đầu chưa gặp được Di Di, ăn xong đồ đem tấm thiếp và rác thu gom ném vào túi, mang đi vứt vào thùng rác to ở tiểu khu. Ai ngờ lúc trở về gặp được cô, giúp cô dọn hành lý, lại nổi lên tâm tình đối với người ta.
Sau đó từ nhà Di Di đi ra, anh lập tức chạy tới thùng rác dưới lầu, bới túi rác nhặt lại tấm thiếp mỏng.
"Anh nói rồi, người kia ra sao liếc mắt một cái là có thể biết".
Chiếu Dã đặt hai bát bánh trôi ở trên bàn, hai người ngồi xuống ăn.
Di Di nhớ tới lời Mai hoa lộc nói, trộm ngắm nhìn Chiếu Dã, bánh trôi nhân mè đen ăn vào trong miệng dâng lên vị ngọt ngào.
Chiếu Dã ăn rất nhanh, một ngụm một miếng, qua vài phút chén đã thấy đáy.
Di Di ăn còn thừa năm sáu cái, bánh trôi làm bụng có cảm giác đầy, cô chỉ vào chén mình nói:
"Em không ăn nổi nữa, hay anh ăn nốt?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!