Ngày đó, Chiếu Dã đi xuống lầu đã thấy Di Di. Thân hình nhỏ nhắn nấp sau cái thùng, rõ ràng là đang sợ hãi.
Ý định của anh là ra ngoài mua cơm chiều, vì sao lại quay lại chứ?
Có lẽ vì cô đã đưa cho anh bánh kem.
Có lẽ là nhìn thấy rất nhiều hành lí của cô.
Có lẽ là bỗng dưng nhớ tới ánh mắt nhút nhát sợ sệt, giống một như một chú nai con sợ hãi.
Tóm lại, anh đã quay đầu lại.
Anh giúp cô dọn đồ, cô thân thiện đưa cho anh một túi đồ ăn nữa.
Vốn dĩ, máu nóng dâng trào nên giúp đỡ người khác tới đây là kết thúc, định rời đi, nhưng lại thấy chiếc đuôi nhung trắng như tuyết ở phía sau cô.
Một con thỏ.
Sinh vật yếu ớt nhỏ bé, vậy mà cũng hóa thân thành người?
Anh nhìn nhiều thêm vài lần.
Một đoạn nhỏ nhắn, giống như đóa hoa, cô liên tục giơ mông ra, chiếc đuôi theo động tác lắc lư qua lại.
Anh không thể hình dung cảm giác lúc đó là như thế nào, giống như một tia sao băng đánh trúng trái tim, như dung nham núi lửa vạn năm yên tĩnh bỗng chốc phun trào.
Cô thật đáng yêu.
Anh đã tưởng tượng ra xúc cảm khi cầm vào chiếc đuôi kia, chắc là mềm mại, sinh động, ấm áp.
Tuy Chiếu Dã không được tính vào loại lương thiện gì, nhưng cũng chưa bao giờ làm chuyện xấu tội ác tày trời. Nhưng giờ phút này, đã sinh ra tà niệm.
Cách bao lâu, anh nhớ bấy lâu, đánh đấm, ngủ, trong đầu sẽ hiện ra bóng dáng cô.
Đôi mắt của cô, tóc, cái đuôi…
Chiếu Dã biết, chính là cô, chẳng sợ bọn họ không gặp nhau.
–
Lúc này Jack đã đổi mục tiêu Giám Thị. Ngày ngày theo dõi Di Di. Anh ta muốn nhìn xem, quyền vương sẽ thích cô gái như thế nào. Buổi sáng đi ra cửa, dừng ven đường mua bữa sáng, sau đó tới tiệm bánh, cuối cùng không đi ra ngoài. Ngồi canh ở cửa tiệm, hai chân Jack tê dại, trong lòng mắng không ngừng:
Người này là như nào, chằng thú vị gì cả.
Lúc Jack mơ màng sắp ngủ, thấy một thiếu niên trẻ trung thoải mái đi vào tiệm bánh. Không bao lâu, thấy Di Di ra ngoài tiếp đón, vừa cười, vừa trò chuyện với nhau rất vui.
Trong nháy mắt Jack đã lên tinh thần.
Dựng lỗ tai, không nghe được họ nói gì, anh ta cười ù ù cạc cạc, làm bộ đẩy cửa tiệm ra, quang minh chính đại nghe lén.
"…Di Di, tôi đã suy nghĩ thật lâu, vẫn muốn nói xin lỗi với cô, sự việc lần trước, là tôi lỗ mãng, hi vọng cô có thể tha thứ".
"…nếu không cô cho tôi cơ hội bồi tội nhé, muốn mời cô ăn bữa cơm".
Di Di nhìn thoáng qua Jack vừa mới vào tiệm, mấy lời trước đó Triết Triết nói không để ý đến, chỉ nghe được hai chữ cuối cùng:
"Ăn cơm? không cần phải đi ăn cơm…cậu còn đi học, tôi đi làm, rất bận".
Triết Triết cô đơn rũ mắt, gương mặt với vẻ hối hận, vô cùng rách nát. Cậu ta tràn ra ý tươi cười, như lúc mặt trời mới lên, nhẹ nhàng chua xót nói:Được…tôi đã biết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!