Tam Công chúa rất vui, liền tặng lại Lục Công chúa một chiếc túi nhỏ:
"Đây là do mẫu phi ta làm. Trong này có lớp ngăn, có thể đựng khăn tay, bạc vụn, cũng có thể bỏ chút điểm tâm vào, lúc đói có thể lót dạ một chút."
Trên đường về, Lục Công chúa trầm mặc.
Mẫu phi của nàng đã mất.
Không ai may túi, thêu khăn, làm giày cho nàng.
Cũng không có ai sợ nàng đói, làm bánh điểm tâm cho nàng ăn.
Mà ta và An cô cô, dù có lòng, nhưng bất lực— vì Phúc Ninh Cung thậm chí còn không có gian bếp nhỏ.
Nhưng… vẫn còn cách khác.
Sáng sớm hôm sau.
Ta lặng lẽ đặt một bức tượng đất nung bên gối của công chúa.
Là một tiểu công chúa sống động như thật, được ta tô màu tỉ mỉ, trông vô cùng xinh đẹp.
Lục Công chúa cẩn thận cầm lấy, giọng ngập ngừng:
Đây là ta ư?
Ta gật đầu:
"Vâng! Giống không ạ?"
Nàng nhìn kỹ một chút, rồi lẩm bẩm:
"Ta không đẹp như vậy."
Ta cố tình tỏ vẻ chán nản:
"Haizz… vậy là nô tỳ làm xấu rồi. Rõ ràng không thể khắc họa được một phần vạn nét đáng yêu của công chúa."
Lục Công chúa đỏ mặt, kiêu ngạo ngẩng đầu lên:
"Ta không tin ngươi nói đâu!"
Hừm hừm~
"Ta không tin ngươi nói đâu!"
Tin mười phần mười thì có!
Hôm nay, nàng chính là đứa trẻ ngầu nhất Văn Hoa Quán.
Rất nhiều người vây quanh nàng, hỏi tượng đất từ đâu mà có, còn không ngớt lời khen ngợi.
Nhị Hoàng tử vươn tay muốn giật lấy.
Lục Công chúa phản ứng cực nhanh, che lấy bức tượng.
Nhị Hoàng tử bất mãn, hét lên:
"Ta chỉ xem một chút thì sao? Ngươi sao mà keo kiệt thế? Ta chỉ muốn cho Trấn An muội muội nhìn thử, bảo cung nhân nhà ta làm một cái!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!