4
Triều Đại Hạ, công chúa cùng các hoàng tử vào thư viện học tập.
An cô cô gọi Lục Công chúa dậy, liền bị nàng tung một cước trúng ngay ngực.
Lục Công chúa mắt đỏ hoe, ánh nhìn như thể muốn cắn người.
"Ta không dậy! Ta muốn ngủ!"
Khó khăn lắm mới dụ dỗ nàng ra khỏi giường, nhưng nàng lại chẳng hứng thú gì với chuyện ăn sáng.
An cô cô sốt ruột đến mức sắp phát điên— đến lớp muộn sẽ bị Thái phó phạt, ban đêm ngủ không ngon lại ảnh hưởng đến việc dậy sớm, cứ thế mà rơi vào vòng luẩn quẩn.
Hồng Trần Vô Định
Bà đã mệt mỏi đến mức gương mặt chẳng còn chút biểu cảm nào.
Ánh mắt bà lại quét qua một lượt.
Lần này, Thu Sương học được khôn khéo rồi, lập tức cúi đầu thật thấp.
Ta phản ứng chậm một nhịp, liền nghe An cô cô phân phó:
"Tuế An, ngươi lại đây."
Ta: ...
An cô cô lạnh giọng:
"Còn đứng đực ra đó làm gì?"
Ta tiến lên, nhìn bữa sáng trước mặt: cháo loãng, dưa muối, trứng hấp… nhìn thôi đã thấy chẳng có khẩu vị.
Ta thầm thở dài.
Trẻ con mà không muốn ăn thì đừng ép, đói rồi tự nhiên sẽ ăn thôi.
Nhưng ta không dám nói điều đó ra miệng.
Đây là cổ đại, thời đại mà chỉ cần hoàng tử công chúa bỏ một bữa ăn, cung nữ thái giám hầu hạ cũng có thể mất đầu.
Ta suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói với Lục Công chúa:
"Công chúa, người ăn cơm thật ngoan, nô tỳ sẽ khắc một con thỏ nhỏ cho người."
Lục Công chúa không dễ lừa gạt.
Nàng lạnh lùng cười nhạt: Ta không cần.
Ta mặc kệ nàng, tiếp tục nói:
"Nô tỳ sẽ khắc ngay bây giờ, tay nghề của nô tỳ rất khéo léo đấy."
Ta tìm một cây nến và một con d.a. o nhỏ, bắt đầu cẩn thận khắc từng chút một.
Sáp nến trong suốt dần dần hiện ra hình dáng của một con thỏ nhỏ.
Lục Công chúa nhìn đến sững người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!